- Trang Chủ
- Quân Sự Xây Dựng
- Lãnh Chúa Cầu Sinh: Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)
- Chương 59: Lời chúc phúc của vong hồn và kế hoạch thu nạp cải biên
Xuất phát từ hơn sáu giờ sáng sớm, đến bây giờ cũng đã trải qua thời gian hơn sáu tiếng đồng hồ rồi.
Độ no bụng của mọi người không tệ, Tông Thận quyết định thay đổi hành trình của ngày hôm nay một chút.
Trước hết không tiếp tục thăm dò nữa mà đi tiếp nhận lãnh địa và di sản của tên lãnh chúa xui xẻo kia trước, thu nạp, cải biên và mang nông phu của lãnh địa đi.
Sau đó, còn cần phải chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ mở rộng lãnh địa.
Đồng thời, thu xếp lại phần thưởng đạt được trong chuyến thăm dò vào buổi sáng.
Bắt đầu tiến hành cuộc kiến thiết lớn.
Nghĩ tới đây, Tông Thận xoay người nói với pháp sư hệ Hỏa Favis.
“Favis, bây giờ đưa ta đến lãnh địa của chủ cũ ngươi, để chúng ta đi thu nạp và cải biên cho số nông phu đáng thương kia.” Favis gật đầu, khom người hành lễ.
“Lãnh chúa đại nhân, mời đi theo ta.”
“Bọn ta phát hiện lối vào của một nơi thô sơ ở một đống di tích đổ nát, mới tìm được nơi này.”
“Mời ngài đi theo ta.” Thái độ của hắn rất cung kính.
Trải qua khoảng thời gian ngắn kề vai tác chiến, Tông Thận đã dung thực lực và tài năng của chính mình để có được sự công nhận của Favis.
So với chủ cũ lạnh nhạtNăng lực của vị này quả thật mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nói không chừng thật sự có khả năng dẫn dắt hắn tìm được vinh quang đã đánh mất.
Tông Thận gật đầu, dẫn mọi người đi theo Favis trở lại địa lao bên trái.
Trong một căn phòng giam trong đó, giống y như lời nhắc của công lược, có một lối đi được bới lên với đường kính khoảng hai mét.
Lối đi này quanh co hướng về phía trước, miễn cưỡng có thể để mọi người xếp thành một hàng để di chuyển.
Trong lối đi đã có một dấu vết sụp đổ rõ rang, cũng có một số dấu tích được đào bới để làm thông mới.
Dĩ nhiên tên lãnh chúa xui xẻo kia khi phát hiện ra lối đi này cũng phải tiêu tốn một số nông phu mới có thể làm thông lần nữa.
Sau khi cẩn thận đi xuyên qua lối đi
Mọi người đứng ở trong một vùng đất hoang tàn.
Xung quanh vẫn là núi rừng, nhưng mà địa hình lại hơi bằng phẳng.
Nhìn dáng vẻ thì nơi này thuộc về một mảnh đất bằng phảng ở vị trí sườn núi.
Tất cả mọi thứ dưới chân đều là tàn tích kiến trúc hỗn loạn, chất đống lên nhau, trong đó có một số bụi cây rậm rạp và cỏ dại mọc lên từ một khe hở.
“Lãnh chúa đại nhân, lãnh địa của chủ cũ là ở nơi này.” Favis giơ tay chỉ về một hướng, trong tầm mắt là có thể nhìn thấy tòa tiểu viện đổ nát của lãnh chúa kia.
Bên ngoài còn có vài người nông phu đang chăm chỉ thu thập.
Hình như còn không biết lãnh chúa đại nhân của bọn họ đã chết trong địa lao.
Tiểu viện cách vị trí hiện tại của bọn họ không đầy hai dặm, đi bộ cũng chỉ mất vài phút đồng hồ.
Ước chừng sau năm sáu phút, đám người Tông Thận đã đến bên ngoài khu tiểu viện lãnh chúa này rồi.
Tông Thận ngạc nhiên phát hiện tên lãnh chúa xui xẻo kia lại có đến năm người nông phu.
Trừ ba người nông phu ban đầu ra, không biết từ đâu vơ vét được đến thêm hai người.
Năm người nông phu đang thu thập này cũng nhìn thấy bọn họ, lập tức ngưng việc thu thập, khẩn trương đứng dậy, nhanh chóng chạy vào trong tiểu viện.
Đoàn người của Tông Thận thoạt nhìn khí thế hùng hổ.
Nhất là mấy vị lang kỵ binh, cưỡi trên người sói khổng lồ nhe nanh múa vuốt, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc giận.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy Favis.
Một người nông phu hơi bạo gan một chút đứng ở cửa, chủ động hét lớn.
“Favis đại nhân, tại sao ngươi lại ở cùng với người lạ?”
“Lãnh chúa đại nhân Trương Tùng của chúng ta đâu?”
Favis tiến về phía trước một bước, bắt đầu giải thích.
“Chủ cũ bị quái vật trong địa lao xé xác rồi, ngay cả ta suýt chút nữa cũng bị chết trong tay quái vật. May là ta gặp được Tông Thận đại nhân.”
“Những người này đều là binh sĩ của Tông Thận đại nhân, lần này ngài đến là vì để cứu giúp các ngươi.”
“không có sự che chở của lãnh chúa, ở nơi hoang dã này, các ngươi rất khó sinh tồn tiếp được.” Favis nhanh chóng nói.
Mấy người nông phu ở trong tiểu viện vẻ mặt dò xét.
Nhưng từ đầu đến cuối không ai bước ra bước đầu tiên.
“Lãnh chúa đại nhân đã chết ư?”
Bọn họ dường như vẫn còn băn khoăn.
Lúc này, Tông Thận cười cười, trực tiếp đi vào trong tiểu viện.
Những nông phu kia nhìn thấy cảnh tượng này, lại giống như nhìn thấy quỷ, lao nhao hoảng loạn kêu lên, co rúc trong góc.
Trong mắt bọn họ, không có người ngoài nào có thể đặt chân vào tiểu viện, nhưng mà bây giờ quy tắc này hình như đã xảy xa thay đổi.
Sau khi tên lãnh chúa xui xẻo kia chết đi, tiểu viện này không còn nhìn được sự che chở của quy tắc bảo hộ tân thủ nữa rồi!
Nhìn những người nông phu hoảng sợ vì nhìn thấy mình bước được vào tiểu viện, Tông Thận khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười bình dị gần gũi.
“Lãnh chúa của các ngươi thật sự đã chết, nếu không thì ta cũng không có cách nào đặt chân vào trong tiểu viện.”
“Bây giờ, lựa chọn duy nhất của các ngươi chính là quy hàng ta, gia nhập lãnh địa của ta.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận