Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Kiếm Chỉ Tu Đồ (Dịch)
  4. Chương 1: Vẫn lạc (1)

Kiếm Chỉ Tu Đồ (Dịch)

  • 815 lượt xem
  • 2754 chữ
  • 2020-12-22 13:27:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Dịch: Hoangforever

Dãy núi Sơ Lạc nằm ở Đông Châu - Cổ Huyền Đại 6, kéo dài hàng trăm ngàn dặm. Nó trông giống như một con thú đang ngủ say vậy, lẳng lặng nằm yên bảo vệ mảnh đất này.

Dãy núi này có hàng triệu đỉnh. Nhưng cho dù nó có bao nhiêu đỉnh đi chăng nữa thì Cửu Tiêu Sơn vẫn là đỉnh núi cao nhất, sắc nhọn nhất.

Ánh mặt trời khẽ chiếu xuống Cửu Tiêu Sơn thấp thoáng hiện ra hình dáng của ngọn núi. Mây mù lơ lửng cũng chỉ có thể bay ngang sườn núi.

Nó là đỉnh núi cao nhất, kiêu hãnh đột phá mọi thứ, chọc thẳng tới tận trời. Từ xa nhìn lại, nó trông không khác gì một thanh kiếm chọc thẳng lên trời. Ngọn núi này, ít có ai lai vãng tới, nhiều năm qua vẫn lẳng lặng nằm yên ở đó.

..........

Thế nhưng hôm nay, lại có rất nhiều vị khách không được mời tới phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng này.

Trên ngọn núi nào là tứ chi đứt gãy, nào là máu văng tung tóe....thế nhưng cũng không thiếu dấu vết do kiếm pháp, đạo pháp gây ra. Thi thể yêu thú, mảnh pháp bảo và túi trữ vật đã mất đi chủ nhân...tràn ngập khắp nơi.

Những thứ này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ mà nói đó là bảo vật. Đáng tiếc là không một ai ở đây quan tâm.

Tất cả mọi người vội vã đuổi theo một người. Tầng tầng lớp lớp thủ đoạn đều được họ tung ra hết. Song song với đó là tiếng mắng nhiếc, tiếng chửi bới điên cuồng, chẳng hạn như một vị pháp tu Nguyên Anh kỳ lớn tiếng chửi:

“Nghiệt chướng Cố Hằng Minh, còn không nhanh đền tội!”

Còn có:

“Ngươi cho rằng người có thể lẩn trốn mãi được sao?? Rụt đầu rụt cổ như đám chuột nhắt. Mặt mũi của kiếm tu bị người làm cho mất hết rồi!”

Ngoài trừ đám tiểu tu sĩ le ve đánh đấm cho có lệ ra, những người có thực lực như thế này có trên một trăm tên.

Bọn họ từ Trung Châu đuổi tới Bắc Vực, hiện tại đã tiến vào Đông Châu.

Đã hơn một tháng qua, những người này có tu vi từ Nguyên Anh kỳ tới Hóa Thần kỳ đều xuất hiện ở đây.

Ở Cổ Huyền Đại 6 mà nói những người như thế này chính là một cỗ thế lực tung hoành ngang dọc —— Dù sao thì tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng vô cùng ít ỏi, thưa thớt, rất ít khi xuất thủ.

Thế nhưng mà, đám người này lại dùng hơn một tháng cũng không có giết chết được người kia! Ngược lại còn bị nàng chém cho trọng thương, giết chết không ít người.

Quả thực đúng là nhục nhã vô cùng!

Nghĩ tới đây, không ít ở đây cảm thấy tức giận vô cùng. Họ thi nhau buông lời nhục mạ nàng mà quên mất rằng mình là tu sĩ, phải có tác phong đạo mạo, từ tốn.

Mà cái người bị mọi người đuổi bắt kia chẳng qua cũng chỉ là một Xuất Khiếu hậu kỳ! Thế nhưng mà lại có thể kiên trì tới lâu như vậy. Quả không hổ danh là thiên tài không ai sánh kịp ở trong thế hệ trẻ mà!!

Mấy vị Hóa Thần kỳ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm kinh hãi, tuyệt đối, tuyệt đối....không thể để nàng sống tiếp thêm được nữa.

............

Cửu Tiêu Sơn cũng không phải là ngọn núi dễ leo. Kể cả có là tu sĩ đi chăng nữa, thì họ vẫn phải đề phòng gió mạnh hoặc là thỉnh thoảng có Thần lôi đánh xuống nữa.

Tới giữa sườn núi, không ít tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đã bị những chướng ngại này ép cho phải dừng lại. Mặc dù rất không cam lòng đấy, thế nhưng nếu như cứ tiếp tục đi lên, họa phúc khó lường.

Mấy người không chịu buông tha đều bị Thần lôi đánh trúng hoặc là bị gió mạnh thổi cho rơi xuống vực sâu, nát tan thành từng mảnh. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thoát được.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhất thời khiến cho đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ rùng mình.

Tới khi mọi thứ yên tĩnh xuống..... có vẻ như họ không còn cơ hội chứng kiến trận chiến kinh hoàng tiếp theo rồi.

Về phần tu sĩ Xuất Khiếu và đám tu sĩ  Hóa Thần kỳ kia, mặc dù không có sợ hãi Thần Lôi và gió mạnh như thế này, thế nhưng họ cũng khá là chật vật.........

................

Một vị tăng nhân có khuôn mặt râu trắng, mày trắng, sầu khổ nhìn vị bạch y nữ tử ở đội ngũ trước mặt —— Người tu tiên phần lớn có dáng dấp ưa nhìn, nhưng cho dù là như vậy, cô gái này vẫn là một mỹ nhân hiếm có, khó tìm. Nàng có làn da trắng nõn, xương cốt như ngọc, hai con mắt lưu chuyển, lại càng thêm say đắm động lòng người. Xuất trần và yêu mị, hai thứ này hoàn mỹ dung hợp ở trên người nàng. Hơn nữa, nàng cũng đã cốt linh nhiều lần. Hiện tại nàng có thực lực là Hóa Thần trung kỳ.

Huống hồ, nàng 30 tuổi mới Trúc Cơ thành công, so với Cố Tích Trạm chưa tới 8 tuổi đã Luyện Khí đại viên mãn mà nói quả thực chính là một trời một vực.

Cố Tích Trạm không có Trúc Cơ không phải là vì nàng  không có khả năng thành công, mà là vì Trúc Cơ sớm sẽ làm chậm đi khả năng phát dục của cơ thể.

Là một kiếm tu, khi bộ xương còn chưa có được phát triển đầy đủ mà đã Trúc Cơ rồi đó là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Bằng không, khi đó, Cố Tích Trạm đã 9 tuổi có thể Trúc Cơ thành công rồi!

Nhưng hiện tại .........

Lão tăng yên lặng cảm khái...........

Mộ Dung Tuyết, cũng chính là vị bạch y nữ tử mà lão tăng  đang nhìn kia. So với Cố Tích Trạm đang bị mọi người đuổi giết kia mà nói, nàng hiển nhiên được thiên đạo chiếu cố hơn rồi. Nàng quả thực chính là đứa con của trời mà.

Bọn họ lúc trước đều nhìn lầm hết rồi, thật là khiến cho người khác phải hâm mộ mà....

Thu hồi suy nghĩ mông lung của mình lại, lão tăng thúc dục hoa sen dưới chân, nhanh chóng đuổi theo Mộ Dung Tuyết.

“Mộ Dung đạo hữu, Cửu Tiêu Sơn này, ngay tới cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có thể dừng bước chân ở lại sườn núi. Phía trên e rằng còn nguy hiểm hơn nữa. Người khẳng định Cố Minh Hằng chắc chắn ở phía trên sao?”

Mộ Dung Tuyết khẽ cười, ôn nhu nói:

“Viên Chân đại sư, A Dạ và Cố Tích Trạm có quan hệ huyết thống. Cố gia có bí pháp có thể cảm ứng được huyết mạch của đồng tộc. Nàng hiện tại đang ở phía trên, không sai.”

Một nam tử tuấn mỹ ở cạnh nàng cũng quay lại, gật đầu với lão tăng, ý nói Mộ Dung Tuyết nói không có sai.

“Huống hồ, Cố Tích Trạm chẳng qua cũng chỉ là Xuất Khiếu hậu kỳ, thân mang trọng thương, Cửu Tiêu Sơn lại quỷ dị, cho dù nàng có leo lên được thì cũng không quá cao”

Lão tăng nghe thấy vậy chắp tay, nói: “Là lão nạp quá lo lắng rồi.”

Âm Huyết Đồ của Thiên Sát Các ở một bên nghe thấy hai người trò chuyện như vậy, liếc mắt nhìn sang, cũng không có nói gì. Chỉ là tầm mắt hắn khi liếc nhìn hắc y nam tử, vẻ mặt liền hiện ra một tia giễu cợt.

A Dạ trong miệng Mộ Dung Tuyết , có tên đầy đủ là Cố Tích Dạ. Hắn  ở trong Cố gia cũng không phải là một người đơn giản. Hắn thuộc dòng chính của Cố Gia, ở hàng thứ 5. Mà Cố Tích Trạm đang bị mọi người truy đuổi kia thì thuộc hàng 9. Mặc dù không phải là huynh muội thân thiết, thế nhưng phụ thân hai người lại là huynh đệ ruột thịt.

Mà Cố Gia, từ xưa tới nay vẫn luôn cố chấp quan niệm chỉ lấy một người, tuyệt đối không có nạp thiếp. Cho nên những người có thiên tư xuất chúng đều được nạp vào dòng chính, hoặc trở thành con cháu của các đại trưởng lão trong gia tộc.  Vì vậy quan hệ giữa hai người vô cùng gần gũi.

Kết quả là, chỉ vì một nữ nhân...

Nghĩ tới số phận của Cố Gia, Âm Huyết Đồ cảm thấy mỉa mai thay. Thật ra thì hắn cũng vô cùng yêu thích Cố Tích Trạm đấy. Nàng hành xử so với đám người này còn quang minh lỗi lạc hơn nữa.

Nhưng mà... hắn khẽ lắc đầu.

Thiên Sát Các đã bắt đầu động thủ với Lăng Tiêu Kiếm phái rồi. Hắn và Cố Tích Trạm sỡm không thể hòa giải được nữa rồi.

...........

Mặc dù ai ở đây cũng đều có tâm tư cả, thế nhưng cước bộ của mọi người cũng không có vì vậy mà chậm lại, bất tri bất giác, họ đã tới Bệ đá Cửu Mẫn....

Bệ đá Cửu Mẫn, đây là một nơi thần kỳ trên Cửu Tiêu Sơn.

Nó thay đổi hoàn toàn phong cách cao chót vót không có lấy một điểm đặt chân của Cửu Tiêu Sơn. Nó cứ như vậy không chút kiêng kỵ đâm thẳng ra phía ngoài, tạo thành một cái bệ đá lớn, rắn chắc vô cùng.

Cái bệ đá này có thể áp chế thần thức.  Bình thường, Tu sĩ Hóa Thần kỳ ở trên bệ đá Cửu Mẫn này, thần thức nhìn được cũng chỉ có tầm 100 m đổ lại, còn kém hơn cả mắt thường.

Nếu như họ không lên bệ đá này. Vậy thì nơi này, khi họ dùng thần thức quét qua, cũng chỉ là một mảnh không vô định, không có thấy được cái bệ đá này.

Phía dưới bệ đá này, chính là Thung Lũng Sương Mù. Nơi đây sương mù bao phủ quanh năm. Đứng ở bên dưới, có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh gào thét mà qua.

Không gian giữa bệ đá Cửu Mẫn và thung lũng Sương Mù là một mảnh trắng xóa. Nói đúng hơn, từ trên bệ đá nhìn xuống thung lũng không thể nào biết được tình huống dưới thung lũng như thế nào.

Ở trên Cửu Tiêu Sơn, chưa một ai nhìn thấy được thung lũng, cũng không biết hình dạng thung lũng nó như thế nào —— Dù sao thì người rớt xuống, chưa thấy một ai trở về cả.

Khi mọi người bước lên bệ đá Cửu Mẫn thì thấy có một người đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ rồi. Người này đang đứng rìa biên bệ đá.

Nàng giống như một pho tượng đẹp đẽ vậy. Lãnh ngạo mà cô độc, khí thế bức người.

Mặc dù chỉ đứng đơn giản như vậy, thế nhưng nàng lại chẳng khác nào một thanh kiếm tỏa ra sát khí lẫm liệt.

Dù gươm chưa tuốt ra khỏi võ, thế nhưng đã cảm nhận được máu nhuộm kiếm phong rồi.

Nàng khẽ xoay người lại.

Một khuôn mặt với hàng lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.

Tóc tai lộn xộn trông không khác gì một tên ăn mày. Chiếc áo khoác đang mặc rách tả tơi, tan nát. Thế nhưng không có một ai ở đây dám khinh thường nàng.

Trên khuôn mặt kia một vết sẹo dài cắt ngang khuôn mặt từ khóe mắt trái sang tới tận quai hàm bên phải. Đôi môi thì tím tái, sẫm màu lại vì sương gió. Làn da xanh xao có vô số vết thương từ lớn tới nhỏ.

Mặc dù là như vậy, thế nhưng nàng cũng không có thua kém mỹ nhân Mộ Dung Tuyết kia là bao.

Quan trọng nhất là, nàng là một cường giả chân chính, là một người khiến cho vô số cường giả ở Cổ Huyền Đại 6 phải nghẹn họng.

Nàng chính là Cố Tích Trạm.

Mọi người phục hồi tinh thần lại. Lúc này mới nhận ra vừa rồi mình bị mê mang, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Vì để xua tan đi sự sợ hãi trong lòng này, có người ngay lập tức lên tiếng mắng chửi.

“Cố Tích Trạm! Cái tên khốn khiếp nhà ngươi, cuối cùng cũng dám ra gặp mặt chúng ta! Trốn trốn tránh tránh như con chuột chết, lại còn xài ám chiếu. Quả thật đúng là làm mất hết mặt mũi kiếm tu chúng ta mà!”

“Dư nghiệt! Thời điểm người cấu kết với Tà tu, thì đó cũng là lúc người kết thúc cuộc đời mình. Thật không ngờ người có thể sống lâu tới như vậy!! Ngươi bị ngươi hại chết rất mong được báo thù đấy!!”

.....

“Các ngươi nhìn khí tức của nàng xem, rõ ràng là đã nhập ma đạo rồi! Cố Tích Trạm! Cố Tu Thần năm đó ban thưởng cho ngươi đạo hiệu Hằng Minh, quả thật đúng là có mắt như mù mà....!”

Bất luận bọn họ có mắng chửi nàng cái gì, Cố Tích Trạm vẫn chỉ đứng im lẳng lặng ở nơi đó, không nói lấy một lời.

Thế nhưng, khi nghe thấy có người vũ nhục sư phụ nàng, rốt cuộc nàng không nhịn được, quay mặt lại nhìn người vừa mắng chửi sư phụ mình kia.

Người kia gặp ánh mắt lạnh lùng của nàng, không tự chủ được cả người phát run lên, đang định nói tiếp gì đó đột nhiên giống như mắc nghẹn ở cổ họng, không thốt nên lời.

Cố Tích Trạm từ từ đi từng bước một về phía trước. Mỗi một bước chân nàng đặt xuống giống như là có một bước chân dẫm lên lòng người mỗi người ở đây vậy.

Nàng dừng lại, từ từ nói:

“Chết!”

Không có một ai ở đây làm ra phản ứng —— vào lúc thần thức không có tác dụng như thế này, pháp tu, phật tu, đan tu làm sao có thể so sánh tốc độ được với kiếm tu cơ chứ, hơn nữa lại còn là một người có thiên phú như nàng!

Mà ma tu như nàng, ở giữa cái liên minh này, căn bản quá yếu ớt. Cho nên mọi người mới lơ là, không để tâm tới. Đợi tới khi mọi người kịp phản ứng lại, thì cái tên Nguyên Anh kỳ kia đã bị Cố Tích Trạm giết chết rồi.

“Ngươi...”

Mọi người hoảng sợ.

Mộ Dung Tuyết bước ra, nhướn mày nói:

“Cố Tích Trạm, cần gì phải nhẫn tâm như vậy?? Chúng ta không thể hảo hảo nói chuyện với nhau được sao??”

Cố Tích Trạm nhìn gương mặt đẹp tựa như thiên thần này, lần đầu tiên thay đổi vẻ mặt. Trên gương mặt nàng hiện ra một sự châm biếm, cùng với đó là hận ý sâu sắc.

Nàng từ từ nhìn lướt qua từng tên nam tử tuyệt sắc đứng bên cạnh Mộ Dung Tuyết, bao gồm cả ngũ ca, người từng thân thiết với nàng. Hận ý không khỏi tăng lên vài phần.

“Nói chuyện?? Ha ha ha, hôm nay các người chạy tới tìm ta cũng chỉ để nói chuyện??”

Gương mặt nàng hiện ra mấy phần dữ tợn.

Kể từ khi vứt đạo nhập ma,nàng càng ngày càng không thể khống chế được cảm xúc của mình. Giống như hiện tại, bực bội, khó chịu, hung tàn, khát máu.... tất cả những cảm xúc dường như muốn như hủy đi lý trí của nàng vậy.

“Huyết hải thâm cừu, không chết không thôi! Bớt nói nhảm đi.”

Nàng biết mình đã lún sâu vào tâm ma, khát vọng được phi thăng kia sớm đã không còn cách nào thực hiện được nữa. Thế nhưng hiện tại nàng không có hối hận.

Trên thế gian người đáng sợ nhất chính là những người bị tâm ma quấn thân, thế nhưng họ vẫn không ngừng đột phá —— Bọn họ có chấp niệm vô cùng sâu nặng. Mục tiêu sống của họ chính là báo thù. Ngay tới cả tâm ma cũng không thể nào ngăn cản lại được họ, vậy thì còn điều gì có thể ngăn cản lại họ được đây??

Chỉ có chết, không ngừng.

Mộ Dung Tuyết định nói thêm điều gì, thế nhưng nam tử mặc áo hồng ở bên cạnh đã ngăn cản nàng lại:

“Tuyết nhi, cùng tên dư nghiệt này nói nhảm làm gì. Nàng ta đáng lẽ ra nên chết từ sớm rồi. Cố Gia và Lăng Tiêu Kiếm Phái chúng ta, tự làm tự chịu!”

Cố Tích Trạm nghe thấy vậy, hai con mắt càng thêm đỏ hơn. Nàng nhẹ nhàng liếm đôi môi khô nứt nẻ một cái. Không cần phải nói cũng biết nàng đã không thể chờ đợi được nữa rồi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top