- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 34: Đừng dễ dàng thay đổi bản thân vì bất kỳ ai.
Ở công ty của ông xã tôi, có một vị giám đốc mới phát hiện ra mình bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, nếu không điều trị tốt thì sẽ biến thành ung thư dạ dày.
Công ty rất tử tế lập tức chuyển cương vị công tác cho anh ấy, tạo điều kiện hết mức để anh ấy không phải đi công tác xa nhà.
Vợ anh ấy là một người đảm đang săn sóc. Biết chồng bị bệnh dạy dày là vì nhiều năm liên tục phải đi xa nhà nên cô ấy dự định cố gắng bồi bổ cho chồng.
Cô ấy sợ đồ ăn ở nhà ăn công ty không đủ chất dinh dưỡng nên ngày ngày dậy sớm nấu cho anh ấy. Tất cả được đặt vào một hộp thức ăn rất tinh xảo, phía trên còn kết nơ.
Quãng thời gian đó, công ty ông xã tôi nổi lên trào lưu mang cơm ở nhà tới công ty. Tôi không hề biết hóa ra lại có nhiều cô vợ đa tài, đa nghệ như thế. Người này nấu canh cho chồng để ăn vào buổi trưa. Nghe đâu hương vị bay xa ba mét, không hề thua khách sạn 5 sao. Người kia làm sushi cho chồng để chồng mang tới công ty chia sẻ với đồng nghiệp. Nghe nói mùi vị chẳng khác nào nhà hàng Nhật Bản chính tông. So với họ, tôi nào dám nhận mình là phụ nữ.
Thoáng chốc mà lòng tin của một cô vợ như tôi đây đã nát be, nát bét.
Khoảng thời gian ấy, tôi rất sợ đồng nghiệp của A Ngạn đăng lên trang cá nhân ảnh “hôm nay vợ họ nấu món gì.” Tôi chưa từng Like những bức ảnh ấy, sợ họ đột nhiên nhớ đến tôi, hỏi tôi định bao giờ gia nhập.
Tôi mong A Ngạn cũng đừng nghĩ tới việc này. Nhưng có những việc càng muốn trốn càng trốn không xong.
Một hôm, ông xã về nhà bảo với tôi: “Cưng à, đồ ăn ở công ty chán chết đi được. Hay là bắt đầu từ ngày mai, em cũng nấu cơm cho anh mang đi nhé.”
Tôi thầm chột dạ, việc này là làm khó tôi rồi. Tôi chớp chớp mắt, giả bộ hồ đồ, “Được, ngày mai anh muốn mang gì đi, em bảo dì giúp việc chuẩn bị cho anh.”
Hiển nhiên là A Ngạn không định cho tôi trốn tránh.
“Anh cũng biết là có thể bảo gì giúp việc chuẩn bị, nhưng gì ấy chuẩn bị làm sao giống em đích thân chuẩn bị cho được. Dù em không biết nấu thì ít nhất cũng nấu cùng dì ấy, bằng không người khác hỏi anh cũng không nói dối được. Mà quan trọng là tấm lòng, không thì mỗi ngày anh gọi bếp trưởng 5 sao đưa cơm đến văn phòng làm việc là được rồi.”
Tôi biết mình chẳng hề có năng khiếu trong khoản nấu nướng nhưng tôi lại sợ anh ấy thất vọng. Sợ anh ấy thất vọng mà bớt yêu tôi, thế là tôi gật đầu đồng ý.
Hôm sau, khi anh ấy còn đang ngủ, tôi và dì giúp việc dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy mang đi. Dì giúp việc dậy sớm quen rồi nên thấy không sao, nhưng với tôi mà nói thì dậy sớm thực sự quá khổ cực.
Nhưng A Ngạn nói không sai. Đây là một chuyện cần đến tình yêu, dì giúp việc có thể nấu món ăn nhưng chọn món ăn gì, hầm canh gì, không giống người khác ra sao... đây đều là những chuyện thử thách tấm lòng, dì giúp việc không thể làm thay được.
Sau một tiếng đồng hồ cuối cùng tôi cũng sắp xếp đâu ra đấy. A Ngạn cũng rửa mặt xong xuôi, thấy đồ ăn trên bàn, anh ấy lập tức vui vẻ, nói: “
“Cưng ơi, em vất vả rồi.”
Đúng là tôi đã rất vất vả. Hộp đồ ăn là hôm qua cùng anh ấy đi khắp thành phố cẩn thận chọn lựa. Buổi tối lại trò chuyện với người bạn am hiểu nấu nướng suốt 2 tiếng đồng hồ mới chọn ra được 4 món ăn vừa ổn, vừa không quá phức tạp, còn phải thay đổi liên tục.
Ba ngày đầu tiên, tôi vẫn cố kiên trì. Nhưng một tuần sau dù A Ngạn động viên tôi thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy sự kiên trì của tôi đã tới giới hạn.
Sau khi chuẩn bị xong hộp đồ ăn, tôi không khỏi nghĩ, “ai cũng có ưu điểm của riêng mình. Vợ của vị giám đốc kia giỏi nấu nướng nhưng tôi thật sự không có năng. Thỉnh thoảng nấu cũng được thôi nhưng ngày ngày nấu thì chẳng khác nào lấy mạng của tôi. Hơn nữa, bây giờ mới chỉ nấu vài món ăn, sau này sẽ gặp nhiều thử thách khủng khiếp hơn. Dù cố gắng cả đời thì tôi cũng không thể am hiểu tất cả mọi thứ.
Lúc trước tôi đồng ý là vì sợ A Ngạn bất mãn với tôi sợ anh ấy nghĩ tôi không bằng vợ người ta, không còn yêu tôi nữa. Nhưng hôn nhân lâu dài như vậy, không ai có thể cưỡng ép bản thân mình quá lâu. Lẽ nào tôi không làm việc này thì tức là tôi sẽ đánh mất tình yêu của anh ấy. Nếu anh ấy không hài lòng về tôi, chỉ vì tôi không làm chuyện này. Liệu tôi có bỏ qua cho bản thân mà tiếp tục cưỡng ép chính mình hay không? Câu trả lời là : Không!
Nếu đã vậy tại sao tôi không cho anh ấy biết suy nghĩ thật sự của tôi ngay từ bây giờ, để anh ấy sớm hiểu rằng, tôi chỉ muốn là chính tôi.
Tôi không muốn làm chuyện này chỉ vì tất cả mọi người đều đang làm. Tôi mong hai vợ chồng có thể sống bên nhau, ung dung và thoải mái. Tôi nói với A Ngạn: Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không chuẩn bị nữa. Vì tôi không am hiểu, cũng không yêu thích làm chuyện này.
A Ngạn quả thật hơi thất vọng nhưng anh ấy không ép buộc tôi không phải làm những chuyện này nữa.
Nhịp sống của tôi trở lại như xưa. Sáng sớm viết văn 2 giờ, sau đó đọc sách, quản lý Vân Ý Hiên. Hai tháng sau, sách của tôi xuất bản, rất nhiều người chúc mừng tôi. A Ngạn đăng ảnh lên trang cá nhân của anh ấy, thấy có người khác chân thành bình luận: bà xã anh thật tài năng. Anh ấy vui lắm.
Tôi nằm trong lòng anh ấy, “em không giỏi nấu ăn nhưng em có thể viết sách. Em không thích làm việc nhà nhưng em biết chơi đàn. Mỗi người có sở trường và sở đoản của riêng mình. Em mong anh chấp nhận con người thật nhất của em.”
A Ngạn nói: “Lúc trước đúng là anh đã quá tham lam. Anh vừa muốn em giỏi cầm kì thi họa, vừa mong em am hiểu nấu nướng. Thấy người khác đều có, anh cũng muốn có cho bằng được. May mà em dừng lại đúng lúc, không thì em vừa tiếp tục làm, vừa tiếp tục bất mãn với anh. Vậy anh mới mất nhiều hơn được.”
Sau đó chúng tôi không bao giờ yêu cầu đối phương phải làm chuyện vượt quá năng lực của nhau nữa. Thoải mái, tự tại, sống với con người thật của mình.
Tôi từng rất sợ khi người khác trò chuyện về cách chăm chồng. Họ chỉ vào tôi và nói, “người ta là nhà văn mà.”
Đây chắc chắn không phải lời khen với ý rằng tôi chỉ biết viết văn chứ không biết chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của chồng, quá lười biếng, không làm tròn trách nhiệm của một người vợ .
Đôi lúc tôi cũng từng mất tự tin, thầm nghĩ, “phải chăng mình thật sự không phải là một người vợ tốt? Nếu A Ngạn lấy người khác thì liệu anh ấy có hạnh phúc hơn hiện tại hay không?”
Nhưng giờ nghe được những lời như thế, tôi sẽ không nghi ngờ bản thân mình nữa mà thoải mái thừa nhận. Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ làm. Nhưng đúng là làm không nhiều.
Mặt này tôi thực sự không bằng người khác. Tôi quả thật không biết làm nhiều thứ. Nhưng không phải người đàn ông nào cũng cần một người vợ tiêu chuẩn. Chỉ cần A Ngạn yêu tôi là được.
Những chuyện họ biết làm thì tôi không biết làm. Nhưng những thứ tôi am hiểu thì họ cũng không biết gì.
Tôi không hề thấy viết sách chơi đàn cao quý hơn nấu cơm, giặt quần áo. Chẳng qua là mỗi người lại am hiểu các lĩnh vực khác nhau mà thôi. Có lẽ nấu cơm, giặt quần áo có tính thực dụng hơn. Nhưng tôi chỉ cần làm tốt trong lĩnh vực mà mình am hiểu là được.
Tôi từng rất cố gắng để trở thành thần tượng trong lòng A Ngạn. Những việc các cô vợ khác biết thì tôi cũng phải biết, mà còn phải làm tốt hơn họ. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu tình cảm dài lâu nhất là sống với nhau bằng bản chất thật, không gắng sức lấy lòng, không che giấu khuyết điểm. Cứ thoải mái là một người không hoàn mỹ.
Thường xuyên có cô gái hỏi tôi, bạn trai cô ấy không hài lòng về điểm này, điểm kia của cô ấy, liệu có nên thay đổi bản thân vì anh ta hay không?
Lần nào tôi cũng hỏi ngược lại, nếu bạn có thể cố gắng cả đời mà không hề oán thán vậy cứ thay đổi đi. Còn nếu bạn không thể thì bạn biết phải làm thế nào rồi đấy.
Con người sống trên đời có nên thay đổi hay không?
Nên chứ!
Chúng ta có trách nhiệm và bắt buộc phải hoàn thiện bản thân. Nhưng mọi sự thay đổi phải xuất phát từ nội tâm, là nội tâm của chính chúng ta thôi thúc mình thay đổi chứ không phải vì ai đó không hài lòng nên chúng ta mới tìm cách thay đổi.
Con tim của mỗi người đều rất thành thật. Nó chưa bao giờ phản bội chủ nhân của mình. Tự nguyện là tự nguyện. Không muốn là không muốn. Mọi hành vi ép buộc con tim đều không thể diễn ra quá lâu.
Trong tác phẩm “mong ước bao nhiêu hạnh phúc bấy nhiêu” tôi từng soạn một bài viết “hoa hồng Phương Tây và hoa hồng Trung Quốc. Dù là hoa hồng Phương Tây hay hoa hồng Trung Quốc thì đều có người thưởng thức trân trọng. Cớ sao phải tự ti, rầu rĩ? Là hoa hồng Phương Tây thì hãy kiều diễm, tỏa hương. Là hoa hồng Trung Quốc thì dịu dàng, e lệ. Không ai phải hâm mộ ai, đây mới là chuyện động lòng nhất.”
Cô bạn thân Đương Đương với lối sống phóng khoáng và tùy ý hơn tôi. Tôi cũng từng lo nghĩ liệu cô ấy có bị nhiều người thù ghét hay không? Liệu có gặp nhiều phiền phức trong cuộc sống hay không?
Nhưng suốt bao năm qua, tôi biết mình chỉ lo hão. Tôi yêu quí cô ấy, người khác cũng yêu quí cô ấy.
Một phụ nữ bộc lộ rõ cả ưu điểm và khuyết điểm của mình như vậy. Đúng là Đương Đương rất biết cách để bản thân thoải mái, vui vẻ. Người yêu quí cô ấy thì thích sự hăng hái cởi mở, thẳng thắn, thành thật của cô ấy. Người không thích cô ấy thì đương nhiên luôn tránh xa cô ấy. Nhưng Đương Đương chẳng bận tâm. Theo lời của cô ấy thì “Tớ có phải nhân dân Tệ đâu mà ai cũng thích tớ. Kể cả tớ có là nhân dân Tệ thì biết đâu người ta lại chỉ thích đô la Mỹ, đồng bảng Anh. Suốt ngày sợ hết thứ nọ đến thứ kia thì mới chẳng có gì hết.”
Cô ấy luôn thông tuệ và tỉnh táo như vậy. Chưa bao giờ tự ti trước bất kỳ ai, cũng không cần phải giả dối, giấu diếm với bất kỳ ai. Cô ấy không bao giờ thay đổi vì bất cứ người nào.
Nhưng bao năm qua cô ấy đã vì bản thân mà ngày càng trở nên tuyệt vời hơn. Trong cuộc sống là như vậy, trong tình yêu cũng là như thế.
Nghe nói lần đầu hẹn hò với ông xã của mình, Đương Đương thẳng thắn gọi anh ấy là “anh già”. Anh ấy lại gọi Đương Đương là “gái ngốc”.
Tôi từng hỏi cô ấy, “bộc trực như vậy anh ấy không thấy ngượng à?”
Đương Đương thoáng nhìn tôi, “Ngay từ đầu tớ đã nói với anh ấy, em là người như thế đó, anh có thích em không?”
Đúng em là người như thế đó, anh có thích em không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận