Dấu vết phạm tội hôm trước còn rõ ràng trước mắt, chủ nợ cũng đang đứng ngay trước mặt, chân Tô Hà mềm nhũn không vững nổi.
Cô cẩn thận lần sờ then cửa sau lưng, trộm kéo một cái.
“Chắc em vào nhầm phòng… em ra ngoài vào lại.”
Trong lúc nói, cửa văn phòng cũng cùng lúc hé ra thêm một chút. Đương lúc Tô Hà định xoay người ra ngoài, người phía sau đã nhanh hơn một bước, chạy tới cắt đứt tia hi vọng, mà khi ấy mặt cô còn chưa hoàn toàn quay về phía cửa.
“Cạch” một tiếng nhỏ.
Cánh cửa vô tình khép lại trước mắt Tô Hà.
“Em không đi nhầm.” Người đàn ông phía sau nhàn nhạt nói.
Tô Hà: “…”
Không không không, em sai, em thật sự sai rồi.
“Em đang trốn anh.”
“Không phải, em đi tìm Nghiêm Dịch có chút việc…”
Tô Hà gồng mình giữ bình tĩnh, chầm chậm xoay người.
Anh đứng quá gần, gần đến mức cô không thể không ngẩng đầu lên để tránh nhìn thấy nơi để lại “chứng cứ phạm tội”, tầm mắt ngừng trên gương mặt anh.
Hai người mặt đối mặt, yên lặng nhìn nhau mấy giây. Tô Hà hoảng hốt như chú gà con chuẩn bị bị đưa lên thớt làm thịt.
Còn người kia ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên.
“Khuya hôm trước em uống say, tỉnh dậy có nhớ gì không?”
Tô Hà chớp mắt, đáp lại theo bản năng mà chẳng cần suy nghĩ, thuận theo muốn chuồn êm.
“Mơ hồ lắm, không nhớ gì cả.”
“Nhưng hôm sau vẫn nhớ phải cúp điện thoại của anh?”
Tô Hà: “…”
Không phải mở đường cho cô qua à, sao lại đào hố?
“Còn ghét anh không?”
[Còn ghét anh không?]
[Không ạ!]
“…” Tô Hà khựng lại, cười giả lả: “Kiêu thần, anh nói gì thế, sao em có thể ghét anh được.”
Thương Kiêu cụp mắt, nhìn cô cười nhẹ.
“Giờ đã tỉnh táo chưa?”
[Giờ đã tỉnh táo chưa?]
[Cực kỳ tỉnh táo!]
Tô Hà gượng cười: “Tỉnh, tỉnh rồi.”
“Còn nhớ mình đã làm gì không?”
[Không quên những gì mình làm đêm nay chứ?]
[Chắc chắn không!]
[Ngày mai còn nhớ chứ?]
[Nhớ!]
Tô Hà: “…”
Tô Hà không cười nổi nữa, cúi gằm mặt, từ bỏ giãy dụa.
“Xin lỗi Kiêu thần, em sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Không, không nên uống say náo loạn với anh?”
“Ừm.”
“…” Cái chữ ‘ừm’ này như có ẩn ý bảo cô tiếp tục, thế là Tô Hà phải dằn cơn xấu hổ xuống, bới móc lỗi: “Không nên để anh uống rượu.”
“Còn gì nữa?”
“Không, không nên…”
Mấy từ còn lại Tô Hà không có can đảm nói ra, gương mặt phiếm hồng, con ngươi đen láy bất an liếc sang hướng khác.
Sau một hồi im lặng, trên đỉnh đầu cô chợt vang lên tiếng cười trầm khàn: “Giờ hối hận rồi?”
“…”
Lần này không có men rượu tiếp can đảm buông lời hung dữ, Tô Hà ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi.
“Hối hận, cực kỳ hối hận.”
“Vậy định làm gì để chuộc tội đây?”
“Chuộc tội?”
Tô Hà hoang mang ngẩng đầu.
Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh cỡ hai giây, ngọn lửa vừa nhen nhóm trong lòng cô bị dập tắt ngay tức khắc.
Tô Hà ủ rũ.
“Em nghe lời Kiêu thần.”
“Nghe lời anh?”
“Vâng…”
“…”
Thương Kiêu không nói gì.
Anh nhớ tới sáng nay, Vương Tư Ngôn mang theo hai quầng thâm mắt dọa người, thấp thỏm đứng chờ anh ngoài cửa cho kiến nghị.
[Anh Kiêu, nếu cậu thật sự muốn níu kéo thì mau nhân cơ hội này được nước làm tới đi. Tuy nháo loạn có hơi lớn nhưng đồng thời đó cũng là cơ hội tốt nhất dành cho cậu. Vào lúc này, cho dù cậu có đưa ra yêu cầu gì, cô ấy sẽ đồng ý dễ dàng cho xem.]
Ánh mắt Thương Kiêu thay đổi.
Lát sau, anh đưa tay chạm vào mái tóc dài của thiếu nữ.
“Không được trốn anh.”
“?” Tô Hà ngẩn ngơ ngẩng đầu.
Quả thật cô không ngờ cái gọi là “chuộc tội” lại nhẹ nhàng như này.
Thương Kiêu rũ mắt, nói: “Đừng trốn anh nữa, cũng đừng lo lắng quá. Không phải anh đã nói rồi sao?”
“?”
Thương Kiêu thu tay, chỉ vào dấu hồng hồng be bé trên cổ.
Anh cười nhẹ: “Em muốn làm gì anh cũng được.”
Tô Hà: “!”
Cùng lúc đó.
Tại bộ phận quản lý của công ty JA.
Hà Nguyên mặt mày cau có ngã nhào xuống sofa ngồi dang tay dang chân, nhắm mắt mở miệng bắt chuyện với Vương Tư Ngôn ngồi sau bàn làm việc.
“Lão Vương, anh truyền lời của tôi tới vị tổ tông kia chưa?”
“Sáng nay tôi nói rồi.”
“Vậy thì tốt… Để cậu ta trói cô Tô đem về rồi cả hai yên phận sống qua ngày đi. Còn tiếp tục nháo loạn, tôi nghĩ cha mẹ tôi chắc sắp nhận được tiền bồi thường vì con trai họ lao lực mà chết đấy.”
Vương Tư Ngôn cười khẩy: “Có khi sắp được nhận.”
“Ý anh là gì?”
Vương Tư Ngôn: “Kiêu thần sẽ không nghe ý kiến của cậu đâu.”
“Không thể nào… kiến nghị của tôi là giải pháp tốt nhất, thực hiện nó dễ như trở bàn tay. Tại sao không nghe?”
Vương Tư Ngôn đứng cạnh bàn làm việc không đáp.
Anh ta cau mày, bên tai vẫn còn văng vẳng chất giọng lạnh lùng, trong trẻo nhưng vô cùng nghiêm túc của người đàn ông nọ.
[Vào lúc tôi không hay biết, cô ấy đã phải chịu rất nhiều ấm ức.]
[Cho nên, giờ có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô ấy chịu bất cứ ấm ức nào.]
Vương Tư Ngôn kết thúc dòng suy nghĩ, buông tiếng thở dài.
Anh ta cười khổ: “Nếu cậu không muốn bị liên lụy thì nhân lúc còn sớm từ chức chạy lấy người đi. Thiên thần nhà chúng ta lần này muốn nhảy từ đám mây trên trời, ‘đáp’ xuống nhân gian rồi… không ai ngăn được đâu.”
Hà Nguyên nghẹn họng, lát sau tức giận nói: “Không phải chỉ là yêu đương thôi à, ai mà chưa từng yêu chứ.”
“Có Kiêu thần.”
Hà Nguyên: “Độc thân từ trong bụng mẹ rất vinh quang đúng không?”
“Cậu không hiểu ý tôi rồi.”
Vương Tư Ngôn đi tới vỗ vai hắn: “Cái này giống như những câu chuyện thần thoại vậy, càng là người lạnh nhạt không màng thế sự, một khi đọa ma sẽ đáng sợ gấp bội.”
“?”
“Tô Hà chính là ‘ma’ của cậu ấy.”
“…”
*
Lời Thương Kiêu làm Tô Hà ngẩn ngơ mất một lúc.
Mãi cho đến khi cô ép mình nhớ lại tình cảnh một tháng trước, trên hành lang có mặt cửa kính ở nhà họ Tô, người này đã nhẹ nhàng nhưng cũng rất lạnh nhạt, hờ hững buông câu: “Không sao, anh không quan tâm.”
Khi ấy, lời anh nói cũng để cho hiểu lầm mất một thời gian ngắn.
Sau hai lần nhớ lại, cuối cùng Tô Hà cũng bị ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu vào văn phòng gọi tỉnh.
Cô thầm thở dài.
…
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nhận được quá nhiều, thế nên cách xử sự với người khác rất khôn khéo, chưa bao giờ quá chú tâm. Chỉ duy mỗi Thương Kiêu là cô như bị bỏ bùa, dễ dàng té ngã vô số lần.
Chảy máu vỡ đầu còn chưa đủ, có khi còn ngã đến tan xương nát thịt. Chờ khâu lại vết thương, sau chỉ cần chạm nhẹ là nó bị nứt, truyền tới từng đợt đau nhói.
Như vậy mới đủ.
Theo câu nói của nhà họ Tô thì là phải đẩy cô rơi xuống vách đá.
Để cô đau mà sợ.
Sau đó mới ngoan ngoãn hơn.
Trợ lý của Nghiêm Dịch mang trà vào văn phòng, tiện thông báo khoảng năm phút nữa Nghiêm Dịch sẽ về, sau đấy đi ra.
Văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tô Hà ngồi trên sofa, lòng đã bình tĩnh hơn, không còn hoảng loạn như ban nãy nữa, vì thế bầu không khí nơi đây cũng ngột ngạt theo.
Sau vài giây nghiên cứu hoa văn trên tách trà, Tô Hà ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Em nghe nói nãy anh với cha em cãi nhau trong phòng thu âm… không sao chứ anh?”
“Không sao, ông ấy đến hỏi anh mấy câu thôi.”
“Là vì…” Tô Hà thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn hỏi thẳng: “Là vì vết cắn ạ?”
“Ừm.”
“Thế anh giải thích với ông ấy thế nào?”
Tô Hà hỏi xong cũng thấy không ổn, lưỡng lự dời mắt khỏi Thương Kiêu.
Ẩn sâu trong đôi mắt ấy là ý cười rất nhẹ, nó xuất hiện cứ như là ảo giác, nhạt đến mức có thể bay biến bất cứ lúc nào.
“Em muốn anh giải thích với ông ấy như thế nào?”
Tô Hà nghẹn họng.
Đương nhiên là ăn ngay nói thật rồi… Chẳng qua là nếu nói thật, cô hoài nghi sau đấy mình không đơn giản chỉ là bị gạch tên khỏi gia phả, mà còn bị cha đuổi theo muốn đánh chết đứa con gái ruột làm “suy đồi nề nếp gia đình”.
Tô Hà tự tưởng tượng ra 27 cách chết thê thảm nhất cho bản thân, mặt càng lúc càng tái. Sau đó, cô nghe thấy tiếng Thương Kiêu cười, rất nhỏ.
“Đừng sợ. Anh không nói là em làm.”
“Vậy anh…”
Tô Hà ngẩn ra, giây sau hiểu ngay.
Nhà họ Tô và nhà họ Thương là liên hôn, phụ huynh hai bên đều hiểu rất rõ vấn đề này. Nếu Thương Kiêu tự mình gánh vác trách nhiệm, tất nhiên Tô Nghị Dân sẽ nổi cáu, vừa là vì mất thể diện vừa vì tình cảm, nhưng mọi chuyện cũng sẽ chỉ dừng tại đây.
Hẳn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Tô Hà còn chưa nghĩ xong, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra.
Đến cửa cũng không gõ đã đột ngột xông vào thì chẳng còn ai khác ngoài chủ của cái văn phòng này, Nghiêm Dịch.
Chẳng qua là người lúc nào cũng không đứng đắn như Nghiêm Dịch sắc mặt lúc này lại hơi tái, nhìn hai người ngồi sẵn trong phòng với ánh mắt phức tạp.
“Không giấu được bà nội rồi, bà đang giận lắm đấy. Lần này hai người gây chuyện lớn rồi… mau trở về lãnh án tử hình đi.”
Tô Hà: “…”
Cái miệng này của cô thích lái mọi chuyện theo hướng ngược lại quá nhỉ?
*
Miệng quá tự hại mình khiến Tô Hà không dám chậm trễ. Cô và Thương Kiêu chia nhau lần lượt ra ngoài, suốt đường đi đến bãi đỗ xe cứ thậm thụt như trộm, sau đó lên xe chạy thật nhanh đến nơi bà nội Tô sống.
Đón bọn họ vẫn là phòng tiếp khách tràn ngập ánh mặt trời.
Nhưng nhiệt độ bên trong nhà lại lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt không đóng cửa sổ, có mặt trời cũng chẳng ngăn được cơn ớn lạnh chạy từ gan bàn chân lên trên.
Bà nội Tô ngồi trong phòng tiếp khách với sắc mặt nặng nề, càng khiến bầu không khí thêm căng thẳng.
Bà ngồi ở vị trí chủ nhà, Tô Nghị Dân ngồi bên tay trái bà sắc mặt cũng khó coi không kém.
Tô Hà và Thương Kiêu được người làm dẫn vào bên trong, lần lượt ngồi xuống bên tay phải bà nội Tô.
Vừa mới ngồi xuống, Tô Hà đã nghe thấy tiếng Tô Nghị Dân phía đối diện đặt “cạch” một phát tách trà xuống bàn, tiện còn hừ lạnh một tiếng.
Tô Hà: “…”
Cái phần mở màn với khúc nhạc dạo này quen quá.
Cứ như là quan huyện trên công đường vứt thẻ bài mộc ra, mỗi lần gõ là một lần Tô Hà muốn quỳ xuống kêu oan.
… Nhưng lần này cô chẳng oan tí nào.
Có bị kéo xuống đánh chết cũng là trừng phạt đúng tội.
Tô Hà thầm mắng.
Người giúp việc cuối cùng cũng bị bà nội Tô cho lui ra ngoài, cửa phòng đóng chặt khiến bầu không khí thêm phần căng thẳng.
Bọn họ giằng co trong im lặng cỡ nửa phút.
Đương lúc Tô Hà nghi ngờ mình có thể hít thở không thông mà ngất xỉu, bà nội Tô ngồi ở vị trí chính giữa mở miệng.
Tiếng mở đầu vẫn là tiếng gió lạnh.
“Nếu sáng nay tôi đọc báo, tiện tay lật đến trang giải trí, có phải mấy người định giấu tiệt tôi luôn không?”
Tô Nghị Dân dù đang khó chịu vẫn phải lên tiếng hòng làm bà nội Tô nguôi giận.
“Mẹ, chuyện này con…”
“Con im ngay.”
Bà nội không hề cao giọng, chỉ dùng ba chữ lạnh như băng cũng đủ khiến Tô Nghị Dân im bặt.
Tô Nghị Dân có như nào cũng không dám bật lại bà, nghe vậy đành thành thật ngậm miệng.
Bà nội Tô thôi nhìn ông, ánh mắt sắc như dao chuyển về phía Thương Kiêu.
“Chuyện của cậu, chính cậu nói.”
Từ lúc vào cửa đến giờ Thương Kiêu cư xử rất lễ phép, lịch sự, nhìn không ra chút tùy hứng, qua loa nào. Mặc dù từng câu từng chữ bà nội Tô nói ra như chĩa mũi nhọn về phía anh nhưng anh vẫn ôn tồn, ung dung đáp lại.
“Bà nội, cháu xin lỗi, là cháu xử sự chưa đúng.”
Nghe câu đấy xong, bà chờ thêm một lúc vẫn không thấy anh nói tiếp. Lúc này thì cho dù tính cách như thế nào, cũng không tránh khỏi ánh mắt lạnh đi.
“Một câu xin lỗi và xử sự chưa đúng là xong à? Kể cả đây có là hai nhà liên hôn, tôi cũng không trông mong gì vào việc cậu và Tô Hà thật sự có tình cảm với nhau nhưng thế này là quá mất thể diện… Thương Kiêu, cậu đem nhà họ Tô đặt ở chỗ nào rồi?”
Tô Hà bứt rứt trong lòng, đang định mở miệng giải thích thì bị cái lườm của bà nội Tô chặn đứng.
“Tô Hà, nếu hôm nay cháu dám thay nó nói chuyện, sau này đừng gọi bà là bà nội nữa.”
“…”
Thương Kiêu rũ mắt ngồi im, một lúc sau mới nói: “Đây là lỗi của cháu, cháu sẽ gánh chịu mọi hình phạt của mọi người, xử phạt thế nào cũng được.”
Lời anh nói khiến bà nội Tô khựng lại.
Bà nheo mắt đánh giá Thương Kiêu đang ngồi nghiêng chếch về phía mình một lượt từ trên xuống dưới.
…
Theo như ấn tượng của bà, thì đây là lần đầu tiên, con trai trưởng “thâm sâu” nhà họ Thương chịu cúi đầu trước mặt người khác.
Bà vẫn nhớ như in khung cảnh liên hôn năm đó, cậu thiếu niên có đôi con ngươi đen láy, nhìn vào là thấy sự lạnh lùng, nhạt nhẽo.
Còn giờ đây, bà nhìn không thấu.
Người có trái tim lạnh như băng ấy không hề làm sáng tỏ hay kiêu ngạo. Rốt cuộc là ai làm nó thay đổi?
Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, bà nội Tô đảo mắt nhìn mấy lượt quanh phòng, ánh mắt đầy ẩn ý.
Bà mở miệng nói: “Được rồi. Nếu như cậu đã muốn tùy bề trên xử trí thì theo như tôi thấy, cuộc liên hôn này là hữu danh vô thực, ba năm trôi qua chẳng được kết quả gì, không cần gượng ép thêm nữa. Cậu và Tô Hà ly hôn đi.”
“!!!”
Tô Hà ngẩn ra, vô thức siết chặt tay.
Có lẽ thấy cô tan xương nát thịt thôi chưa đủ, phải nghiền thành tro mới bằng lòng. Nếu không thì tại sao khi nghe lời bà, lòng lại sinh luyến tiếc chứ?
… Thương Kiêu năm ấy chịu sự ép buộc từ người nhà họ Thương, cuối cùng giờ cũng có thể tự do, có vẻ không tồi nhỉ.
Hẳn anh sẽ đồng ý.
Người bừng tỉnh khỏi kinh ngạc trước tiên lại là Tô Nghị Dân.
Ông khó hiểu nhìn bà nội Tô. Trước khi Thương Kiêu và Tô Hà về đến nhà, hai người họ đã thương lượng trước, lúc ấy sẽ không nói đến việc ly hôn.
Liên hôn liên lụy đến rất nhiều khía cạnh của hai gia tộc lớn, bao nhiêu mạng lưới giao thiệp, kế hoạch và vô số quyết định nằm ở trong đó, giựt một phát là tác động lên tất cả.
Vấn đề vợ chồng trong liên hôn đã chẳng còn là vấn đề quan trọng.
Dường như bà nội Tô phát hiện ra ánh mắt ông, lập tức liếc sang. Sau giao lưu bằng ánh mắt, Tô Nghị Dân bừng tỉnh: Bà nội Tô đang thử Thương Kiêu.
Tô Nghị Dân ôm tâm trạng phức tạp quay sang quan sát Thương Kiêu.
Nhưng vẻ mặt Thương Kiêu chẳng mảy may thay đổi, tựa như lời bà nội Tô nói đã nằm sẵn trong tính toán của anh.
Dáng vẻ dửng dưng không quan tâm đến mối quan hệ hai bên đã hoàn toàn chọc giận Tô Nghị Dân.
Ngay lúc Tô Nghị Dân định nổi đóa thì Thương Kiêu mở miệng, giọng nói trầm thấp chặt đứt đường lui: “Cháu sẽ không ly hôn với Tô Hà.”
“Trừ cái đó ra, mọi người làm gì cũng được.”
Tô Hà sửng sốt, quay đầu nhìn Thương Kiêu.
Bà nội Tô híp mắt, có vẻ không bất ngờ lắm với câu trả lời của anh.
Bà cười khẩy: “Thương Kiêu, từ nhỏ cậu đã lễ phép quy củ, có phải bây giờ cậu vứt những thứ mình học được hồi nhỏ ở nước ngoài rồi không? Bảo cậu giải thích cậu chỉ nói một câu xin lỗi, bảo cậu ly hôn cậu lại không chịu?”
Thương Kiêu rũ mắt, nói: “Làm sai bị phạt, cháu không oán hận. Nhưng bảo cháu ly hôn, tuyệt đối không có khả năng.”
Bà nội nghe vậy, lạnh lùng nói: “Cậu là người có lỗi, bôi tro trát trấu vào bộ mặt nhà họ Tô, đã sai còn không biết xấu hổ sửa đổi. Chẳng lẽ đây là những gì nhà họ Thương dạy cậu?”
“…”
Tô Hà kinh ngạc, phản xạ có điều kiện quay sang nhìn sườn mặt anh.
Cô thấy Thương Kiêu hơi nhíu mày.
Nhưng không mở miệng phản bác.
Tô Hà ngẩn ra.
Cô rất hiểu anh.
Cô biết, từ nhỏ đến lớn anh chưa phạm sai lầm gì, chưa từng phải cúi đầu hay nhịn nhục trước mặt người khác, mà chuyện này lại còn chẳng liên quan gì tới anh…
Bà nội Tô: “Được. Nếu thái độ cậu vẫn kiên quyết như thế thì mời cha mẹ cậu tới đây. Tôi đang rất muốn hỏi bọn họ xem bọn họ đã dạy dỗ con trai trưởng của mình như thế nào mà để làm ra sự việc…”
“Bà nội.”
Cuối cùng Tô Hà cũng không nhịn được, lên tiếng cắt ngang lời bà.
Bà nội Tô lạnh mặt nói: “Mới nãy bà nói rồi, cháu không được ra mặt nói chuyện thay nó!”
Tô Hà cắn răng nói: “Đấy là cháu cắn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bà nội Tô & Tô Nghị Dân: ?????????
Tôi cứ tưởng cháu gái tôi/con gái tôi chẳng những cầu không được mà còn bị cắm sừng, ai ngờ cây cải trắng này lại do chính nó ủn???
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận