"Không phải đâu, bác trai nhờ em.." Lời nói chưa kịp đưa ra khỏi miệng thì nghe tiếng ông Hoàng chen ngang, hai cha con này, đúng quả thật cùng dòng máu.
"Con chưa hiểu chuyện gì mà đã làm ầm lên rồi à? Chẳng có chút giáo dục."
"Cái này...là do tôi không có bố để dạy mà."
"Hoàng Khang...anh hiểu lầm bác trai rồi." Thiên Nghi lay lay tay Hoàng Khang để anh chú ý rằng cô đang ở đây, không nên nói chuyện với bố mình thái độ dửng dưng đó, dù cô không ngại nhưng nhìn sang vẻ lạnh tanh của ông Hoàng thì Thiên Nghi cũng đoán được phần nào cơn giận của ông đang sôi sùng sục.
"Thằng con này, càng ngày càng không xem ai ra gì."
Thật nhẹ nhỏm, Thiên Nghi cứ sợ ông Hoàng sẽ tức giận đứng lên cho Hoàng Khang một cái tát rồi làm ầm ĩ, ai ngờ ông còn dửng dưng hơn cả Hoàng Khang, nhấp ngụm rượu rồi thốt ra những từ ấy, một cách như đây là lẻ đương nhiên.
"Hoàng Kiệt...tôi cho bố biết, đừng bao giờ đụng đến cô ấy, tôi không cho phép ông khiến Thiên Nghi rời xa tôi, càng không cho phép ông đụn vào người phụ nữ của tôi!"
Nghe những câu nói này mà trái tim non nớt hay mềm lòng kia cứ tan chảy theo nhịp tim hỗn loạn.
Hoàng Khang...anh định dùng những lời lẻ này giết em hay sao? Đúng thật là mình ngu muội bởi tình yêu này mất rồi...chết cũng chẳng sao.
Chưa kịp định thần thì Thiên Nghi đã giật mình khi thấy mình bay thẳng ra ngoài cửa theo lực kéo của Hoàng Khang, chỉ có thể để lại cho người đàn ông lịch lãm kia: bác trai, một nụ cười khách khí.
Xin bác trai tha thứ...Hoàng Khang vốn đã thế này, nông nổi, bồng bột, thế chẳng phải là do di truyền chứ?
Có thể...
Sau lúc rời khỏi nhà hàng, Hoàng Khang lại nhét Thiên Nghi vào trong xe của anh, cô như tù binh bị áp tải đến nơi khác, thái độ này của Hoàng Khang, lần đầu Thiên Nghi được thấy, anh tưởng như chăm chú lái xe, nhưng qua ánh mắt, người bạn gái tuy hơi vô tư vẫn có thể thấy được tâm trí anh đang bị chi phối, như có cái gì dồn dập làm nên đôi mắt hỗn loạn cả một vùng trời này. Nó đen láy như viên pha lê đen huyền ảo, lại lấp lánh như ngọc trai quý giá....
Sao anh sinh ra đã mang một vẻ đẹp thiên phú thế kia? Ánh mắt hỗn loạn của anh, của người mà ngày nào Thiên Nghi cũng nhớ đến như một thói quen, có cơn sóng đang cuộn trào nơi đó, sắp thành bão tố phong ba mà anh vẫn kìm nén, thứ gì đó đang long lanh nơi khóe mắt, Hoàng Khang khóc? Không thể nào...là Thiên Nghi khóc thì đúng hơn....
"Xin lỗi Thiên Nghi..."
"Em có nghe anh nói gì không?"
"Này...anh đang nói chuyện với em đó."
"Nghi....ngốcccccc."
"Hả?" Thiên Nghi giật mình nhìn xung quanh, à, còn đang ngồi trong xe của Hoàng Khang, nhưng xe đã dừng lại bên vệ đường từ bao giờ vậy, Thiên Nghi ngủ gụt? Hình như không, cô đang suy nghĩ xem ánh mắt xa xăm ấy đang chứa những ý định, tâm tư gì.
"Anh xin lỗi..."
Hoàng Khang đưa tay gạt những dòng nước mắt còn chưa kịp lăn khỏi đôi má hồng hào. Mắt anh đượm buồn...thật sự...nó quá buồn rồi, anh đang đau khổ thế sao, vậy mà Thiên Nghi chẳng thể chia sẻ một chút nào...
"Em...giận anh luôn rồi sao...? Anh thật tình xin lỗi em..anh đã không bảo vệ tốt cho em..."
Tỉnh lại thôi.
"Sao?...Sao lại xin lỗi em?"
"Ông ấy nói gì với em mà để em khóc ra nông nổi này chứ...nước mắt cứ ứa ra này..." Vừa nói, Hoàng Khang dịu dàng rút tờ giấy ăn lau sạch sẽ nước mắt trên gương mặt trẻ con đó.
"Ờ....sao anh lại đối xử với bố mình như thế, em thấy bác rất lo cho anh, anh cũng thật quá đáng mà."
"Quá đáng? Anh còn chưa tính sổ với ông ta mà em còn nói anh quá đáng..."
"Này..." Thiên Nghi nhìn gương mặt không hối lỗi của Hoàng Khang, cô có hơi tức giận, dù yêu anh nhưng tuyệt đối cô không dung túng cho hành vi ngỗ nghịch bất hiếu của Hoàng Khang được: "Anh vừa phải thôi...bố anh lo cho anh nhiều như vậy mà anh còn trước mặt em, nói chuyện với bác ấy bằng thái độ đó...anh không đúng."
"Thiên Nghi...? Có phải ông ta ép buộc em không?"
"Ép buộc sao? Ép buộc gì?"
"Ép em xa anh."
Nghe câu nói của Hoàng Khang mà Thiên Nghi càng giật mình. Thì ra anh hiểu lầm, hiểu lầm ông Hoàng đang chia rẻ hai người nên mới tìm đến cô.
"Bố anh...anh biết ông ấy đã nói gì với em không?"
"Chắc kêu em đồng ý là phải rời xa anh chứ gì?"
"Khang ngốc..." Cô lấy bàn tay nhỏ đặt lên gò má Hoàng Khang: "Anh hiểu lầm bố anh rồi...thật ra..."
Ông Hoàng ân cần nhìn Thiên Nghi rồi lên tiếng: "Thiên Nghi...từ nhỏ Hoàng Khang đã vô cùng ngang ngược, muốn làm gì thì làm, không sợ trời không sợ đất, lúc mẹ nó mất, tính khí này càng bộc lộ rõ hơn, cả An An cũng đành bó tay. Nhưng khi nghe nói nó thay đổi, bác biết nguyên nhân vì con nên cũng hơi bất ngờ.. trước giờ có cô gái nào quản được nó đâu...cũng may là nó thật lòng yêu con nên mới hiểu chuyện như vậy...nên từ nay..bác có thể nhờ con...ở bên nó nhiều hơn, lo cho nó nhiều hơn dùm bác..."
Thiên Nghi ngây ra khi nghe giọng ông càng ngày càng nhỏ dần, cô biết, đó là sự nghẹn ngào, xúc động của một người với tư cách là bố đến tìm cô để giúp con trai ông...Thấy cô im lặng, ông đành lên tiếng lần nữa: "Con đồng ý với bác được không?"
"Chỉ có thế thôi...anh chen ngang câu chuyện của em với bác trai giờ còn trách bác sao? Anh vô lí thật."
Nhìn khuôn mặt đờ đẫn chẳng thốt nên lời của Hoàng Khang, Thiên Nghi có đôi chút sợ hãi: "Hoàng Khang...anh...có sao không?"
"Là..thật?"
"Đương nhiên...anh đang nghi ngờ em à?"
"Không...anh chỉ không ngờ tới người như ông ta lại dễ dàng chấp nhận chuyện của chúng ta như thế."
Lại sự hỗn loạn trong đôi mắt của anh. Sóng cuộn giữa đại dương.
"Người như ông ta? Anh nói thế nghĩ là gì...em thấy bác rất yêu thương anh mà, mỗi lần nhắc về anh, ánh mắt bác lại sáng hẳn lên, nụ cười lại sâu hơn..."
Cô ngây thơ đến thế cũng dễ dàng nhận ra, không lẻ người sắt bén như anh lại bỏ lỡ. Anh biết...biết nhưng chẳng bao giờ thừa nhận và hơn hết cũng không muốn thừa nhận cái tình cảm đó. Từ khi mẹ anh mất...đã thế rồi.
"Hoàng Khang..." Nỗi đau khổ dần dần lướt ngang cả khuôn mặt Hoàng Khang, chân mày anh chau lại thể hiện một tâm tư không bình lặng, thấy anh thế này, tim Thiên Nghi càng thắt chặt, cô nắm lấy tay Hoàng Khang, sự ấm áp từ cô làm anh bừng tỉnh, anh đưa đôi mắt ưu sầu ấy nhìn Thiên Nghi, cô càng đau lòng.
"Hoàng Khang à...em là bạn gái anh, người yêu của anh...và...và.." Thoáng chốc Thiên Nghi lại đỏ mặt: "Và...là người ...phụ nữ của anh."
Cô nhìn rõ Hoàng Khang cứng đờ người, trong đôi mắt đen thẫm đã có một tia sáng.
"Nên em mong muốn mình được cùng anh buồn, cùng anh vui, em muốn chia sẻ nỗi đau cùng anh chứ không phải để anh che chắn bảo vệ em mãi...nên có chuyện gì...xin hãy nói với em..em sẽ cùng anh gánh lấy một phần. Được không?"
Đôi mắt da diết của người anh yêu đang trước mắt, anh nói không được sao...Hoàng Khang ôm chầm lấy Thiên Nghi ngay lập tức.
Anh thật hạnh phúc, thật may mắn khi có em ở bên!
Lát sau anh tựa đầu vào ghế...tay anh vẫn trong tay cùng Thiên Nghi, anh nhắm nghiền mắt...hồi tưởng về khoảng thời thơ ấu ấy...tiếng gọi vẫn văng vẳn bên tai...
"Bố...bố ơi...đừng rời bỏ con và mẹ...đừng đi với người phụ nữ đó...bố ơi...!!!"
Cậu bé chỉ tròn chín tuổi rời khỏi vòng tay mẹ mà vội vàng mở cánh cổng sắt để đuổi theo chiếc xe của người từng bế bổng cậu như báu vật, từng cùng cậu chơi đá bóng, cùng cậu đánh cờ, cùng cậu nấu bữa cơm mỗi khi mẹ bệnh nằm trên giường,....nhưng chiếc xe hơi sang trọng màu đen đó vẫn đi mãi...đi mãi...rồi khuất hẳn sau những chiếc xe tấp nập khác...Cậu muốn đuổi theo, chạy thật nhanh, thật nhanh có thể và thét rất lớn hai từ 'Bố ơi.'
Vậy mà vẫn mãi không thể chạm lấy nó, mãi mãi bóng hình thân quen đã đi khỏi đời cậu từ ngày đó. Cậu vấp ngã, té nhào ra trên mặt đường , những viên đá nhỏ đụn vào làn da mỏng manh liền làm tiểu bảo bối bị thương đầy người.
Bố đâu? Bố đi thật rồi...
Cậu bé tự khẳng định để mình biết, từ nay khi cậu ngã, vòng tay rắn chắc của bố đã không còn đây để đỡ cậu dậy và để cậu bắt gặp đôi mắt như đang cười như muốn nói với cậu 'Nào con trai...đứng dậy cùng bố nào!'...
Cậu chẳng biết mình ngất bao lâu, chỉ thấy khi mở mắt mình đang nằm trong căn phòng thật quen thuộc, chiếc chăn màu đen được đắp ngay ngắn trên người. Dáng người dịu dàng, gương mặt hiền từ của mẹ liền đập vào mắt cậu. Cố gắng lắm cậu mới thốt lên được từ: "Mẹ."
Người phụ nữ âu yếm đặt tay mình lên má con trai, bà cười trong nước mắt.
"Con ngoan...đừng như vậy nữa...tiểu bảo bối của mẹ...bố con có cuộc sống riêng của bố, bố và mẹ xa nhau không có nghĩ là bố sẽ xa con, bố sẽ về thăm con thường xuyên mà...phải hiểu cho bố chứ."
"Bố đi với người phụ nữ khác rồi...bố không về...không về nữa..."
Cậu ngồi bật dậy ném luôn mấy vật dụng trang trí đầu giường, vừa thét vừa khóc. Người phụ nữ kia dịu dàng ôm lấy con trai vào lòng: "Ngoan...tiểu bảo bối à...con không yêu mẹ sao, không cần mẹ nữa sao hả?...Bố con có cuộc sống của bố, con sống với mẹ, được không? Bố sẽ về thăm con...sẽ về..."
Đúng đấy...bố về? Về sao? Ông ấy đã đạp đổ hoàn toàn hy vọng của cậu bé chín tuổi.
Mỗi ngày...mỗi ngày trôi qua...những nhánh cây đã có nụ, đơm hoa, rồi lại có nụ, đơm hoa...ngày nào cậu cũng ngồi ở cổng nhà đợi, theo lời mẹ, bố về, bố sẽ về. Cậu luôn dùng mấy từ đó động viên bản thân, cậu nhìn mẹ khóc, khóc khi thấy mẹ mỗi lần trông cậu đang dõi mắt ra hai bên đường tìm bố.
Nhưng chờ đợi thì được gì khi gần bốn năm vẫn không hề trông thấy bóng dáng ông ấy...Ông điện thoại về...bận...lần nữa...vẫn là bận...kết thúc...chỉ có bận. Bận lo cho cái tập đoàn điên khùng gì đó của ông, bận để ở bên mấy người tình của ông...
Cậu bé lên mười ba tuổi, thói quen đợi bố mỗi ngày vẫn không nguôi ngoai. Cho đến một ngày cậu tận mắt thấy mẹ mình ngã xuống ngay dưới chân cậu khi cùng cậu ngồi ở ghế gỗ cạnh cổng đợi bố...Mẹ bất tỉnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận