"Ai cho con ra đây hả?" Cô quay nhìn Nun đang đứng ở cầu thang chịu nhận lỗi của mình, tất cả mọi người làm thế như chống đối tập thể cùng cô, cô Lan nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy điểm nào mình sai cả, mọi thứ cô làm đều muốn Thiên Nghi khỏi đi vào con đường đau khổ thôi.
"Qua đây Thiên Nghi! Cô nói con thế nào? Bây giờ còn dám cãi lời cô sao?"
"Cô...con..."
Cô Lan kéo Thiên Nghi về phía mình rồi lại rất trịnh trọng nói với Hoàng Khang: "Cậu đi mau! Ra khỏi nhà tôi!"
"Đừng mà cô...cô ơi...con xin cô...con không muốn xa Hoàng Khang đâu..." Dù Thiên Nghi có níu giữ tay Hoàng Khang thế nào thì cô Lan cũng cương quyết cắt đứt sợi dây tơ hồng đó, Hải Băng cùng Ngọc Diệp qua đỡ lấy Thiên Nghi.
"Nghi à...nghe lời cô lên phòng nghỉ ngơi đi..."
"Băng đỡ Nghi lên phòng được không?"
"Không...tôi không đi, không đi đâu cả...Hoàng Khang à..."
"Thiên Nghi...nghe anh nói...em không được như thế...anh đã dặn em thế nào, phải tự lo cho mình, không được để bản thân tiều tụy thế nữa...nghe anh đi, được không?" Hoàng Khang nắm giữ bàn tay cô, dẫu không muốn buông, mãi mãi cũng không muốn: "Hứa với anh đi...tự chăm sóc mình."
"Ừm..." Thiên Nghi gật đầu trong nước mắt.
Bỗng dưng ngay cả cô Lan cũng phân vân với quyết định của mình, nhìn Thiên Nghi đau khổ như thế, liệu đó có là lựa chọn đúng đắn để đứa cháu gái này sau này sẽ hạnh phúc?
"Hai con đưa Thiên Nghi lên phòng nhanh lên, còn đứng đó."
"Nghi à..." Ngọc Diệp nắm tay Thiên Nghi để nó rời khỏi bàn tay Hoàng Khang còn đang vươn ra níu cô lại, mười ngón tay giờ còn đâu đan chặt vào nhau...từng ngón từng ngón như bị cắt đôi...Hoàng Khang nhìn bóng Thiên Nghi biến mất khỏi tầm mắt mình mà không sao chạy đến nắm lấy tay cô rời khỏi đây, anh cảm thấy bản thân vô dụng làm sao, bất lực làm sao...
Ngọc Diệp ghé mắt ra ngoài cửa sổ thấy Hoàng Khang đã rời khỏi mới nhìn lại Thiên Nghi đứng ngẩn người nhìn hoài con đường dưới nhà. Cô tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh bước chậm rãi khỏi sân nhà mình...Tình yêu của họ, sao lại ra nông nổi này?
"Cô đang giận, đợi vài ngày nữa sẽ ổn thôi"
"Băng biết Nghi đau lòng, nhưng hai người phải cố gắng chịu đựng, từ từ khuyên cô chấp nhận Hoàng Khang."
Chỉ còn cách đó chứ còn biết làm gì hơn, Thiên Nghi ôm chặt lấy hai đứa bạn và trút hết nỗi ấm ức của lòng mình ra. Ngọc Diệp cùng Hải Băng vỗ nhẹ lưng nhỏ bạn, thương xót cho một cuộc tình chịu những cách trở không đáng có.
Buổi sáng sớm chủ nhật, mùi hương thoang thoảng của cánh hoa dạ hương lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Thiên Nghi đứng nhìn mình trước gương, nở một nụ cười thật tươi để động viên bản thân.
"Cố lên nào..Nghi ngốc."
"Hai ơi...ăn sáng."
Tiếng vọng từ dưới nhà lên, Nun vẫn giữ thói quen rủ rê Thiên Nghi ăn sáng. Cô Lan một tuần nay xin nghỉ phép ở nhà, đồng thời đang chuẩn bị việc đăng kí cho Thiên Nghi du học. Lúc đầu Thiên Nghi còn tỏ thái độ không cam tâm, còn vài ngày nay, cô ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sắp xếp của cô Lan, không gặp Hoàng Khang, cũng không dùng tới điện thoại, ăn uống đều độ, ở nhà sống vô cùng thoải mái.
"Nghi ơi..."
"Hải Băng...con đến thăm Thiên Nghi sao?"
"Dạ...Nghi đâu rồi cô?"
"Nghi nè..." Âm thanh phát ra từ cầu thang, Thiên Nghi bước xuống mỉm cười cùng Hải Băng, đến khoác tay cô ấy: "Kiếm Nghi chi vậy?"
"À...hôm nay sinh nhật Ngọc Diệp, nó kêu phải mời bằng được Nghi đến."
"Nhưng mà...Nghi phải ở nhà...không được ra ngoài. Hôm khác Nghi sẽ mang quà xin lỗi nó." Thiên Nghi ấp úng nhìn cô Lan, trông sắc mặt vô tội không lấy làm van xin.
"Nếu muốn đi thì đi đi...nhốt con hoài không phải cách..."
"Dạ...."
Nun nháy mắt với Hải Băng, những đứa con trong nhà đang thông đồng lừa người lớn đây mà. Khi thay xong đồ, Thiên Nghi bước ra lấy xe đạp, không quên gật đầu chào cô, bỗng khi ra đến cửa, cô Lan hắn giọng: "Tuyệt đối...không được gặp Hoàng Khang. Nếu không đừng trách cô nặng tay."
Cô gái ấy không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ hơi cúi mặt lặng lẽ dắt xe đi. Nun nhanh trí níu tay mẹ vào nhà cùng ăn sáng, trước khi đóng cổng cô còn lấy điện thoại ra bấm vài cái, đúng là tinh ranh.
"Lâu quá tụi mình không đi xe đạp, nhém tí quên cảm giác đạp xe thế nào rồi."
Hải Băng ngước đầu lên hóng những cơn gió đang thổi nhẹ qua, cô chở Thiên Nghi băng qua những con đường với hai bên là cánh đồng hoa bồ công anh trắng, mỏng manh, dịu dàng, tinh khôi. Không khí buổi sớm trong lành làm sao, thuần khiết làm sao...
"Nghi đừng buồn nữa...chuyện gì cũng có thể giải quyết mà."
"Nghi nhớ Hoàng Khang."
"Biết rồi...cảm giác này, Băng hiểu, nhưng hai người tạm xa nhau một thời gian đi."
Thiên Nghi tựa đầu vào lưng Hải Băng, ôm lấy eo cô ấy. Cũng chỉ có bạn bè là bên mình mãi mãi, lúc vui lúc buồn thì bạn bè lại ở bên...
Những năm tháng học trò đã đi qua rất nhanh, chợt nhớ lại bỗng thấy nhớ làm sao tuổi thơ ngày ấy, không lo không nghĩ, vui thì cười, buồn lại khóc, có mấy ai lại lãng quên được khoảng thời gian ấy. Một thời áo trắng tinh nghịch, bóng dáng thấp thoáng bên hàng phượng đỏ thắm, những tiếng nói cười mờ ảo vẫn còn thấp thoáng bên tai, cảnh đuổi bắt nhau, yêu đương giận hờn....tất cả tất cả giờ đã là quá khứ.
Họ trưởng thành theo năm tháng và dần biến thành một con người khác.
Rõ ràng sinh nhật Ngọc Diệp vừa mới tổ chức xong, đây là cái cớ để mọi người giúp Thiên Nghi ra ngoài giải khuây. Đến nhà Ngọc Diệp, không có tiệc tùng gì cả, chỉ vì bà Lưu đã đi du lịch, sợ ở nhà một mình nên đành diện cớ để có thể lôi Thiên Nghi đi. Bước vào nhà, thấy Ngọc Diệp cùng Đại Phong đang ngồi trên sofa vừa ăn bánh vừa xem tivi, cười cười nói nói. Tiểu Quỳnh thì ngồi yên cùng Lam Linh dán chặt mắt để mua mấy món hàng trên mạng. Thấy Thiên Nghi đi vào với Hải Băng, mọi người ngừng tất cả hoạt động quay lại.
"Nghi..."
Tiểu Quỳnh kéo Thiên Nghi lại phía mình: "Ôi bạn Nghi thân yêu...sao bạn gầy đi nhiều quá vậy hả?"
"Gầy?...Có sao?" Cô nghiêng qua ngiêng lại xem các vòng của mình, rõ ràng bình thường mà.
Đại Phong ho nhẹ vài cái rồi cố nén cười: "Này em gái...anh có để một ít bánh kem cho em trong bếp đó."
"Bánh kem? Cảm ơn mọi người."
Riêng chỉ có Lam Linh là im lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn Thiên Nghi đi qua trước mắt mình mà không cất lên bất cứ một lời nào.
Ai cũng ngồi ngoài phòng khác làm việc của mình, Thiên Nghi bước vào bếp, thấy dĩa bánh kem trên bàn, cô thở dài bước đến, tự nhủ lòng không để mọi người phải lo cho mình thêm nữa. Kéo ghế ra ngồi xuống bàn, thìa được đặt sẵn ở đó, cô thử đưa một ít bánh kem vào miệng, quả thật là rất ngon, nhưng dù ngon đến mấy thì tâm trạng của Thiên Nghi vẫn không khá lên nổi.
"Bánh anh làm không vừa miệng em sao?"
Ngay lập tức, Thiên Nghi ngừng ăn, đứng bật dậy rồi quay người lại. Là anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng viền đen ở cổ, trông vẫn thân thuộc như một tuần trước. Hoàng Khang nhìn Thiên Nghi rồi anh mỉm cười, rất tươi tắn. Nhưng ngược lại, Thiên Nghi lại bật khóc, hai đôi mắt đen nhánh giờ long lanh như pha lê.
"Có ai nói cho em biết...em khóc xấu lắm không?"
Còn đùa, Hoàng Khang còn tâm trạng để đùa sao, cô Lan cương quyết ngăn cản rồi, Thiên Nghi lại sắp phải đi Mỹ cùng gia đình, cả một tuần không gặp, không nói chuyện cùng nhau. Giờ đây gặp được anh, Thiên Nghi lại khóc như vậy, anh không biết cô nhớ anh như thế nào đâu...
"Nín đi! Nghi ngốc...anh làm bánh kem dỗ em rồi mà."
"Anh là đồ xấu xa."
Thiên Nghi không ngừng lấy tay mình đánh vào ngực Hoàng Khang, anh không ngại để cô đánh, bởi vì người xưa hay có câu 'Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi', cô càng đánh anh chứng tỏ cô càng yêu anh.
"Anh biết mình là kẻ xấu xa nhất trong lòng em." Không ngần ngại đây là nhà của ai, Hoàng Khang ôm chặt lấy Thiên Nghi, tựa đầu mình vào mái tóc đó, thì thầm bên tai cô: "Là kẻ xấu xa nhất và cũng là người em yêu nhất."
"Hoàng Khang!"
"Mấy ngày không gặp…em ốm đi nhiều lắm, có phải lại nhịn ăn không hả?"
Như một đứa trẻ, Thiên Nghi ngước gương mặt đẫm nước mắt nhìn anh lắc đầu: "Em ăn uống ngủ nghỉ đều độ, như heo rồi mà anh còn chê ốm."
"Anh thực sự rất nhớ em…Thiên Nghi à." Hoàng Khang lại ôm Thiên Nghi một lần nữa, để cô gần bên anh thế này thì anh mới yên tâm, nếu không cả đêm lại mất ngủ, mà mỗi lần chợp mắt lại thấp thoát cánh tay Thiên Nghi dần dần duột khỏi bàn tay mình.
Một giấc mơ thật kinh hoàng.
"Em thấy họ gặp nhau còn hơn là ngoại tình lén lút nữa."
"Mình cũng nghĩ vậy đó…"
Đại Phong bật cười, uống ngụm nước rồi lên tiếng: "Tụi em không hiểu người lớn rồi, càng chống đối thì mình càng thua thế, phải lấy lui làm tiến."
Lam Linh nghiêng đầu quay: "Anh Đại Phong nhà mình đầu óc kinh doanh quá rồi."
"Băng thấy Thiên Nghi tội quá à, cô Lan cũng sai, tự nhiên cản họ yêu nhau, Hoàng Khang vô cùng tốt mà, có điểm nào để chê đâu."
Thấy Hải Băng thở dài não nề, Ngọc Diệp vỗ vai cô ấy an ủi: "Bởi vậy người lớn không bao giờ hiểu cho tụi mình…họ luôn nghĩ họ đúng và người sai luôn là tụi mình. Mà Băng đừng lo quá, Thiên Nghi với Hoàng Khang sẽ không sao đâu…coi họ tình tứ chưa kìa." Ngọc Diệp vừa ngước mắt định nhìn vào nhà bếp thì Đại Phong kéo cô lại: "Chỗ người ta đoàn viên..em ngồi đây với anh là được rồi…"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận