- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 80: Nếu đã yêu... em không cần anh là ngựa trắng nữa (7)
"Anh biết lí do vì sao trước kia em rời bỏ anh không?" Thấy Hoàng Khang nhìn mình mà im lặng, anh không có ý định biết, An An nói luôn vào: "Vì yêu anh, muốn anh tốt hơn thôi."
"An An..."
"Em biết, bây giờ nói ra là quá muộn màng, em chia tay anh để anh có thời gian suy nghĩ về bản thân, từ bỏ cuộc sống chơi bời không bến dừng vì em. Em tin rằng tình yêu của em có khả năng đó, nhưng...thực chất em sai, tình yêu của em quá nhỏ bé....không giữ anh được."
Hoàng Khang đặt tay lên vai An An, anh cảm nhận được cô rất gầy, gầy nhiều đi so với lúc ở bên anh: "Xin lỗi em..."
"Đừng nói thế...hãy yêu Thiên Nghi, tuy em ghét cô ta, nhưng không thể phủ nhận em khâm phục người tên Tầng Thiên Nghi đó. Cô ta mới là người anh tìm."
Gia Minh đi đến đưa vé cho An An, giúp cô xách vali: "Tao sắp xếp chỗ cho An An sống bên Mĩ rồi sẽ bay về ngay."
"Ừ." Hoàng Khang quay qua nhìn lại An An: "Giữ gìn sức khỏe."
An An nhìn Hoàng Khang, cô im lặng và bỗng ôm lấy anh. Hoàng Khang trong phút chốc bất ngờ, nhưng khi thấy vẻ mặt của Gia Minh, thương cô em gái song sinh ngang ngược nhưng lại không bao giờ ác ý, Hoàng Khang hiểu ý Gia Minh, anh cũng lấy tay mình ôm lấy An An.
"An An...em luôn mạnh mẽ mà..."
"Ừm..."
Em không mong anh nói thế, điều em mong là anh giữ lấy em, xin em đừng đi như ba năm trước, nếu anh làm thế thì lần này, em sẽ ở lại, sẽ sống bên anh không đi đâu nữa.
Nhưng đó chỉ là điều cô mong muốn thôi.
Nỗi lòng của con gái luôn phức tạp, An An gật mạnh đầu mình, rồi rất nhanh, cô quay lưng bỏ chạy về phía phi cơ đang chờ để không ai thấy nước mắt cô đang tuông. Gia Minh thở dài nhìn Hoàng Khang rồi cũng quay lưng đi.
Nơi này, Hoàng Khang nhìn theo bóng An An, người anh từng đem tặng tất cả tình cảm thời thơ ấu, kí ức trổi dậy làm anh xót xa, từ nhỏ đã cùng chơi trò xích đu trong công viên, lớn lại cùng sống một nhà, cùng đi học, những lần cả hai cùng lái môtô dạo chơi trên các đại lộ lớn, môtô là do Hoàng Khang dạy An An lái,....Bố mẹ Hoàng Khang đã thừa nhận An An như con dâu nhà mình. Rồi đến ngày mẹ Hoàng Khang mất, anh dần thay đổi, trở thành một người con trai chẳng ra gì, chẳng tiếc chi cuộc sống, cứ sa đọa lao vào những thú vui phù du. An An rời bỏ anh...Từ đó, An An để Thiên Nghi có cơ hội bước vào trái tim Hoàng Khang, chữa lành vết thương lòng và giúp anh thoát khỏi chốn địa ngục trần gian...
Nhớ về Thiên Nghi, Hoàng Khang bừng tỉnh, anh đã yêu Thiên Nghi thì tất nhiên không thể trói buộc An An trong kí ức mãi, quá khứ cứ đem nó chôn vào một mảnh trống trong tim, Hoàng Khang quay đi, về với cuộc sống cùng Thiên Nghi, tình yêu chân thật nhất đời anh.
Ba mẹ của Nhật Hoàng cũng về đến thành phố, hai người vừa nghe Nhật Hoàng thông báo thì ngay lập tức quản hết mọi công việc để bay từ thành phố C về đây xem mắt người có bản lãnh chinh phục chàng lãng tử băng giá trong mắt các cô gái. Họ hẹn gặp tại nhà của dòng họ Bùi Ngô. Hải Băng khó khăn lắm mới lựa được một bộ đồ vừa mắt, may mắn hôm nay chỉ có ông Phương ở nhà, bà Phương đã đưa Lâm An đi chùa trên núi. Hải Băng toát lên khí chất của một tiểu thư danh giá với bộ váy tím thơ mộng, hôm nay cô đổi kiểu tóc, uốn đuôi nhẹ để nhìn cô chửng chạc hơn trong mắt ba mẹ Nhật Hoàng.
Thiên Nghi gọi điện đến, Hải Băng vui vẻ vừa chải lại tóc vừa bắt máy.
"Chuẩn bị tâm lí chưa?"
"Hồi hộp quá đi được...Băng sợ mình làm gì không vừa ý hai bác quá..."
"Băng quá tốt rồi, không cần lo như thế đâu, có Nhật Hoàng mà..."
Được Thiên Nghi an ủi vài câu, tâm trạng Hải Băng có phần khá hơn, cô bước xuống nhà, ông Phương đang đọc báo thấy con gái hôm nay trông khác hẳn nên rặn hỏi.
"Con gái định đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?"
"Dạ...con định...đến ...." Hải Băng ngập ngừng sợ ông Phương lại giống như chị và mẹ mình, phản đối tình cảm của cô cùng Nhật Hoàng. Nhưng ông ấy lại vui vẻ bước lại ôm Hải Băng vào lòng.
"Cứ bình tĩnh, con lúc nào cũng vô cùng đáng yêu trong mắt mọi người mà."
"Bố???"
Mắt Hải Băng mở càng to ra, cô không ngờ ba mình có thể đồng ý, thậm chí ông còn biết chuyện hôm nay Hải Băng định đi đâu và làm gì.
Nhật Hoàng bước vào, quần áo chỉnh tề. Anh cúi đầu chào ông Phương: "Con chào bác."
Nghe tiếng người lạ, ông buông con gái ra, nhưng khi biết đó là Nhật Hoàng, chàng trai đã từng tìm ông nói những lời khiến ông an lòng hơn, ông đưa tay Hải Băng cho Nhật Hoàng.
"Nhớ những gì cậu hứa với tôi."
Lời nói của ông nhiều ẩn ý, chỉ mình Nhật Hoàng hiểu: "Vâng...Xin phép bác, cháu đưa Hải Băng đến nhà ra mắt ba mẹ cháu."
"Ừ."
Sau khi lên taxi, Hải Băng vẫn chưa thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Nhật Hoàng nắm tay cô.
"Em lo sao?"
"Không phải. Nhưng....anh gặp ba em rồi hả?"
"Ừm. Bác và anh có nói chuyện với nhau vào hai ngày trước."
Trên đoạn đường đến nhà Nhật Hoàng, anh kể hết sự tình cho Hải Băng nghe. Việc gặp nhau giữa anh và bố cô, ông nhìn người không bao giờ sai, hôm nay, ông cũng tin mình không bao giờ nhìn sai Nhật Hoàng. Hai người nói chuyện cùng nhau, Nhật Hoàng cũng theo lời ông Phương muốn, anh lấy tư cách là một người đàn ông, hứa với bố Hải Băng rằng sẽ chăm sóc, yêu cô ấy đến suốt cuộc đời. Nếu ai nói tình yêu tuổi học trò chỉ là bàn đạp cho những tình cảm tương lai có phải đã nhận định sai lầm? Tình yêu với Hải Băng cùng Nhật Hoàng không đơn giản như thế, họ yêu nhau không phải để mình có những trải nghiệm khi yêu, hai người đến với nhau vì hướng tới tương lai, một ngày mai thật đẹp khi anh và cô cùng nhau sánh bước đến đầu bạc răng long.
Chiếc taxi dừng lại bên một khu dân cư cao cấp, Hải Băng ngỡ ngàng bước xuống xe, Nhật Hoàng vẫn nắm tay cô, đi từ từ theo một con đường vô cùng rộng.
"Mình đi đâu thế?"
"Thì đến nhà anh..."
Hải Băng im lặng, cô không hỏi bất cứ câu nào nữa. Cho đến lúc Nhật Hoàng dừng trước một ngôi biệt thự với một vẻ tráng lệ uy nghi. Cô buông lỏng tay Nhật Hoàng ra, nhìn vào ngôi nhà rồi đứng đối diện anh.
"Đây...là..."
"Nhà của anh."
Nụ cười của Nhật Hoàng vẫn không thể khiến Hải Băng cảm giác dễ chịu, cô cảm nhận đầu mình không còn tỉnh táo để phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Đây là nhà Nhật Hoàng, vậy anh là ai?
"Nhà của anh? Sao anh nói ba anh làm quản lí của một công ty giải trí, còn mẹ anh làm nội trợ mà...Đây là nhà của một quản lí sao?"
"Hải Băng...anh cũng định cho em biết chuyện này từ lâu rồi...Thật ra ba anh là Bùi Hưng..."
Bùi Hưng, một cái tên không lạ với những ai từng quan tâm tới làn giải trí, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, chủ tịch công ty giải trí Starry.
"Em...nghe nhầm đúng không?"
"Em sao vậy?"
"Rốt cuộc anh xem em là cái gì hả?"
Hải Băng thét lên. Cô không thể nào bình tĩnh khi biết người mình yêu đã lừa dối mình bấy lâu, sao anh có thể che giấu thân phận mình, tình yêu của anh và cô đang ở trong tình trạng thế nào?
"Hải Băng...em nghe anh nói." Nhật Hoàng cố giữ tay Hải Băng lại: "Anh không có ý định lừa em...chẳng phải hôm nay anh đã cho em biết rồi sao?"
"Tôi không nghe." Cô quơ tay mình ra, lùi xa Nhật Hoàng. Nước mắt còn rưng rưng trên mắt, Nhật Hoàng hoảng sợ cố đến gần Hải Băng.
"Em đừng như thế...anh xin lỗi...anh không cố ý che giấu em đâu."
"Tôi không tin anh nữa...không tin..."
Ở cổng khu biệt thự có người ra mở cửa, một thanh niên chừng ba bốn mươi tuổi, vừa thấy Nhật Hoàng, ông ta cúi đầu.
"Thiếu gia!"
Hải Băng chứng kiến tất cả, đúng thật anh là đại thiếu gia của một công ty giải trí lừng danh trong và ngoài nước. Vậy mà Nhật Hoàng lại cố tình tìm cách lừa dối Hải Băng, để cô tin anh, yêu anh không một chút hoài nghi. Hải Băng bỏ chạy…cô chạy thật nhanh. Nhật Hoàng đuổi theo nắm tay cô lại.
"Hải Băng…"
"Xin anh cho tôi yên tĩnh…tôi cần suy nghĩ…."
Không thể chấp nhận, Hải Băng đành trốn tránh, cô rút tay mình khỏi Nhật Hoàng, đi ra khỏi khu nhà cao cấp rồi lên xe đi thẳng đến nhà Thiên Nghi. Nhật Hoàng chỉ biết nhìn theo, không còn cách nào biện minh cho bản thân, chỉ do anh chưa hiểu cô, định sẽ để cô biết rõ về anh thì mới tìm cơ hội cho Hải Băng biết, ai ngờ, chuyện này lại gây cho Hải Băng cú sốc như thế.
Gần hai tuần không gặp được Ngọc Diệp, lòng Đại Phong như lửa đốt. Tối nay, Đại Phong đến nhà cô, tay vẫn là đóa hồng thật đẹp, anh bấm chuông cửa, nhưng người bước ra lại là bà Lưu.
"Đại Phong…con đến tìm Ngọc Diệp sao?"
"Dạ…cô ấy có nhà không bác?"
"Nó..có nhà, nhưng lại không muốn gặp con."
Đại Phong thở dài, bà Lưu có mời anh vào nhà nhưng anh lại vẫn cứ đứng ngoài sân, tựa vào mui xe và nhìn lên ban công phòng Ngọc Diệp. Tình cảm của anh, không lẻ cô còn nghi ngờ? Đại Phong cứ nhìn mãi về phía Ngọc Diệp nhưng cô thì chỉ đi thẳng về phía trước, nhìn về phía trước mà không bao giờ để mắt về ai đang dõi theo phía sau lưng mình. Cô tiểu thư ấy giờ đang nằm trên giường xem ca nhạc, cô biết Đại Phong đứng đợi ở dưới nhưng vẫn không chịu chú ý đến, cũng nghĩ rằng mình không cần lo nữa, dù bà Lưu đã lên nhắc nhở rất nhiều lần.
"Em xuống nhà được không?"
"Không."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận