- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 28: Dù có cố gắng, anh vẫn mãi không phải là ngựa trắng (1)
*****
Trong phút chốc, anh nắm lấy tay Thiên Nghi, tay cô đang lạnh cóng giờ thì được sưởi ấm.
"Tay bạn sao lạnh thế?"
Đã định rút nhanh tay mình lại, nhưng không kịp rồi, trái tim thắng lí trí, cô chỉ đành xem như bình thường để che đi cảm xúc nơi lồng ngực: "Trời tối thì phải lạnh thôi."
"Người ta nói trái tim ấm thì bàn tay mới ấm được, vậy tay bạn thế chắc tim bạn cô đơn lắm..." Anh cúi người xoa xoa bàn tay cô, thổi nhè nhẹ hơi ấm vào đó, Thiên Nghi nhìn anh, nhìn anh đang chăm sóc mình. Mặt cô đỏ bừng bừng không thể ngưng lại.
"Chẳng phải có tôi ở bên sẽ đỡ lạnh hơn không? Vậy mà tối ngày xua đuổi."
"Không phải đâu...chỉ vì.."
*****
....Trong một tháng vừa qua, Thiên Nghi cứ ở nhà xuyên suốt, không ra ngoài tìm bạn bè hay xin cô Lan đi chơi. Một tháng hè cô giam mình trong ngục tối, trong sự nuối tiếc khôn nguôi, trong sự xót xa không thể tả. Cô tránh né tất cả vì bản thân chưa đủ can đảm để đối mặt với lỗi lầm của mình gây ra.
"Nun à, mai Hai đi học rồi, ở nhà tự lo cho mình đi, tự nấu cơm mà ăn."
"Ủa gì kì vậy, học là học, ăn là ăn, hai chuyện khác nhau mà."
"Khác gì mà khác, năm nay Hai học lớp mười hai rồi, phải lo nhiều thứ lắm, thời gian đâu mà lo cho Nun mãi..."
"À, lớp 12 rồi, cũng mau thôi thì 12 sẽ kết thúc, chừng nào Hai mới ra mắt ngựa trắng cho em?" Nun ngừng ăn kem và quay lại Thiên Nghi vẫn đang ngồi cạnh mình ôm laptop. Cô không trả lời câu hỏi đó của Nun nên con bé thở dài chán nản sau đó lại tiếp tục ăn kem, xem phim hoạt hình của nó.
Nun lại nhắc tới ngựa trắng, tự nhiên Thiên Nghi cảm thấy mình dị ứng với hai từ đó, nó trở nên xa lạ và đáng sợ với cô.
Kỳ Dương và Tiểu Quỳnh vẫn thế, hai người bắt đầu không còn căm ghét cái gọi là chỉ phúc di hôn gì đó nữa, ngược lại Tiểu Quỳnh thầm cảm ơn bố mẹ đã ban cho con một đối tượng hoàn mĩ như thế. Đại Phong giờ đã tốt nghiệp và là sinh viên trường Kinh tế, anh học rất giỏi, với năng lực này thì công ty nhà họ Dương không sợ không có người kế nghiệp, Ngọc Diệp gần đây ngoan ngoãn hẳn, chẳng còn đua đòi, đang an phận bên Đại Phong tận hưởng tình yêu. Còn Lam Linh thì chẳng ai thay đổi được, không quên Đăng Khôi và cũng chẳng chịu chú tâm gì đến tình cảm Tuấn Nguyên. Về Hải Băng, cô hoàn toàn tránh mặt Nhật Hoàng, họ ở gần nhà, chỉ cần ra cổng đứng thì có thể nhìn thấy nhau, tối nào Nhật Hoàng cũng ngồi ở ghế đá trước cổng nhà mình chờ ai đó, chờ cô hàng xóm kia có thể xuất hiện dù cho anh chỉ một ánh nhìn, nhưng Hải Băng không làm thế, cả cơ hội để anh nhìn cô, cô cũng tước mất.
*****
"Nghi, nghỉ hè một tháng rồi, nghĩ kĩ chưa hả?"
"Chuyện của Nghi, Linh đừng quan tâm, Nghi biết mình phải làm gì mà."
"Nghi!!! Đúng là..." Lam Linh bất lực không còn biết khuyên bạn mình thế nào.
"Cứng đầu đúng không?"
Cô bạn Lam Linh này tình cờ gặp Thiên Nghi ở trường, cũng giọng điệu bất cần, Thiên Nghi làm Lam Linh tức giận. Lần này là Thiên Nghi sai, sai với Hải Băng nhưng không làm gì sai với Lam Linh cả. Nên người Thiên Nghi tránh mặt là Hải Băng, lớp Hải Băng đã chuyển lên lầu ba dãy A, khá xa lớp Thiên Nghi nên họ không gặp nhau một lần nào cả, từ ngày kết thúc năm học đến giờ, cả thấy dáng nhau cũng không. Vì sự ích kỉ, nhỏ nhen của Thiên Nghi mà làm Nhật Hoàng và Hải Băng đau khổ, yêu nhau nhưng lại không thể bên nhau. Ai cũng nghĩ chuyện này đơn giản, Thiên Nghi thích Nhật Hoàng là chuyện khác, Hải Băng và Nhật Hoàng yêu nhau thì chẳng liên quan, nhưng với người tình cảm như Hải Băng thì rất liên quan, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ thôi.
Vào lớp ngồi cạnh Hồng Ngân thì Thiên Nghi lại nhớ đến Hoàng Khang, Hoàng Khang cũng giống Hải Băng và Nhật Hoàng, không ai chịu gặp Thiên Nghi.
Một buổi chiều, học thể dục xong, Thiên Nghi đi dọc theo hành lang về. Từ phía xa, hình ảnh Thiên Nghi thấy là Nhật Hoàng, là người con trai tên Bùi Ngô Nhật Hoàng, cậu ấy ngồi tại ghế đá vẻ buồn bã, chắc vì tình cảm với Hải Băng. Với Nhật Hoàng, Thiên Nghi cảm thấy có lỗi rất nhiều, nhìn anh ngay lúc này khiến Thiên Nghi không còn rung động mà thay vào đó là sự hối tiếc, đau buồn thay cho Hải Băng, những thứ ấy làm cô mất đi cảm giác yêu thương ngày nào. Định sẽ tránh như bao lần, nhưng Thiên Nghi lại lấy hết dũng khí bước đến.
"Hoàng!"Cô đứng trước mặt anh, không còn vẻ luống cuống của ngày xưa nữa, thay vào đó là sự chửng chạc thấy rõ.
Người đó vừa nghe tên mình, anh ngước nhìn Thiên Nghi, cười, nụ cười của ngày nào: "Thiên Nghi sao? Lâu quá không gặp...Bạn khỏe không?"
"Khỏe, sao Hoàng ngồi đây một mình vậy, không về hả?"
"Ừ...tôi..."Nhật Hoàng ngập ngừng không nói nên lời. Thiên Nghi nhìn thấy mà xót xa, một Nhật Hoàng tĩnh lặng, tự tin mà cô yêu mến đâu mất rồi, bây giờ trước mắt Thiên Nghi là một Bùi Ngô Nhật Hoàng yếu đuối, không làm gì được ngoài ưu sầu, ánh mắt buồn thăm thẳm sâu tận đáy lòng.
"Xin lỗi, một tháng qua tôi đã luôn trách bản thân mình, là tôi đặt sai tình cảm nên mới làm hai người ra như thế."
Nhật Hoàng nhìn kĩ Thiên Nghi đang đứng trước mình, cô đã nhận hết lỗi lầm về mình, anh chưa từng trách cô, chỉ trách cho tình cảm nhỏ nhoi của mình thôi.
"Không phải tại Nghi đâu, có lẻ tôi chưa đủ tốt để Băng yêu, tình cảm của tôi dành cho Băng chưa thật sự làm cô ấy tin tưởng và ở bên tôi như tôi nghĩ."
Thiên Nghi đau lòng lắm rồi, một tháng qua đi trong sự cô đơn một mình đã quá đủ để làm Thiên Nghi thức tỉnh, và hôm nay khi nhìn thấy Nhật Hoàng vì mình mà ra như vậy, cô càng hiểu bản thân mình nên làm gì cho hai người đó. Cuối cùng cái dũng khí khiến Thiên Nghi dám đối mặt với cái tôi của chính mình đã trổi dậy.
"Hoàng! Tôi sẽ tìm Băng, tôi nhất định sẽ trả lại cho hai người cuộc sống ngày trước." Nói xong, Thiên Nghi bỏ chạy, cô không muốn làm khổ bản thân và làm khổ người bạn thân nhất của mình nữa.
Nếu Nhật Hoàng thường ngày vô cùng mạnh mẽ cũng trở nên như thế thì Hải Băng bạn của cô sẽ như thế nào đây?
*****
"Anh...Thiên Nghi với Hải Băng không gặp nhau hơn một tháng rồi, tín sao giờ?" Cả người vô tư như Ngọc Diệp cũng lo sợ cho tình bạn của họ. Cô ngồi dựa đầu vào vai Đại Phong, họ vẫn thế, thích ra ngắm hoàng hôn ở ngoại ô thành phố.
"Em đừng lo, anh có gặp Thiên Nghi, theo cách nói chuyện của con bé ấy chắc Thiên Nghi biết mình phải làm sao rồi, rồi họ sẽ thông cảm và hiểu cho nhau thôi."
Vào ngày chủ nhật nào Đại Phong cũng đưa Ngọc Diệp ra đây ngắm hoàng hôn, Ngọc Diệp không giống Thiên Nghi thích mơ mộng, nhưng vì hoàng hôn là khoảnh khắc cô cảm thấy hạnh phúc nhất nên cô muốn Đại Phong ở bên mình trong thời khắc này. Ngọc Diệp không cần như Thiên Nghi mải mê tìm hoàng tử thì Đại Phong đã bên cạnh bảo vệ cô rồi.
Chiều nay, Thiên Nghi cầm điện thoại lên, nhìn vào số điện thoại trên màn hình chiếc Galaxy đó, số máy lâu rồi không gọi đến và gọi đi...Nắm chặt nó, bỏ đi cái xỉ diện xấu xa khiến Thiên Nghi rụt rè, cô đưa tay lên nút màu xanh...bao tiếng chuông vang lên kéo dài ngồi ngưng động...
"Hải Băng!"
Thiên Nghi lên tiếng khi bên kia có ai đó bắt máy, nhưng bên đầu dây ấy vẫn im lặng...
"Ngày mai Nghi qua nhà đón Băng nhe, chúng ta cần nói chuyện với nhau một lần nữa.."
"Ừm...Băng cũng muốn nói chuyện với Nghi" Giọng Hải Băng có phần nghẹn ngào, Thiên Nghi thừa biết chắc chắn Hải Băng sắp khóc. Người bạn này của Thiên Nghi là vậy, hay khóc cũng dễ cười...họ cuối cùng cũng chịu nhúng nhường một bước rồi...
Lớp mười hai rất quan trọng nên Thiên Nghi phải tìm nơi học thêm nhiều để ôn thi, cô không thích xe máy, dù mệt như cô bé này vẫn đều đều đạp chiếc Queen trắng tình yêu đi học. Giáo viên Anh văn của Thiên Nghi là do Ngọc Diệp giới thiệu, cô giáo đó tên Phương dạy chuyên Anh bên The First, Ngọc Diệp và Thiên Nghi học chung với nhau tại nhà cô Phương. Hôm nay cô nói sẽ có bạn mới xin vào học cùng nhóm, Thiên Nghi mong người này là con trai để tỉ suất ngựa trắng cô tìm tăng lên 0.001 phần nghìn.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người. Đúng là con trai, cậu ấy bước vào mỉm cười nhìn cô rồi nhìn sang mọi người. Đó là một chàng rất đẹp trai, áo sơ mi kẻ carô xanh đen, quần jeans phong cách, mang balô đen, anh trắng, không phải trắng như diễn viên Hàn Quốc, mà với người Việt da vàng thì anh là chuẩn quá rồi, mái tóc đen không lẫn chút tạp chất, mái trước trán dài nhưng chẳng che nổi đôi mắt cuốn hút kia, ánh mắt của sự quyến rũ và huyền bí...Đây là ai? Đúng thế, là anh, là Hoàng Khang xấu xa của Thiên Nghi...Hoàng Khang hot boy đệ nhất ban B trường LB.
Cái tên này, mới không gặp có bao lâu đâu mà lại thành ra như thế? Sao lại tới nổi hại nước hại dân thế kia? Không được rồi…
"Ngồi xuống đó đi Hoàng Khang." Cô Phương chỉ vào chỗ trống ở góc phải khi thấy Hoàng Khang vẫn nhìn xung quanh.
Không ngờ ông trời lại trêu đùa với Thiên Nghi, cả cơ hội tìm ngựa trắng cũng không cho. Giọng cô Phương phát ra càng làm Thiên Nghi lúng túng, khiến ánh mắt Thiên Nghi chú trọng tâm vào gương mặt điển trai ấy.
"Em ngồi đây được không cô?"
"Chỗ nào trống em cứ ngồi."
Thiên Nghi lại nghĩ xấu về Hoàng Khang, anh tìm cơ hội ngồi sau lưng cô, chỗ trống rất nhiều nhưng chỗ anh đề nghị lại là sau Thiên Nghi.
"Nghi chép bài đi, sao vậy?"
"Đang chép nè..."
Ngọc Diệp không phát hiện ra điều gì khác lạ từ Thiên Nghi, lúc đầu cô cũng nhìn Hoàng Khang rồi mỉm cười chào hỏi, Thiên Nghi tin chắc nếu bây giờ Ngọc Diệp mà không có Đại Phong thì chỗ bên cạnh Thiên Nghi đã là chỗ trống rồi. Vì đã có Đại Phong nên Ngọc Diệp bắt đầu bỏ qua tất cả những người con trai quanh mình như Đại Phong đã bỏ qua những người con gái xinh đẹp quanh anh vì cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận