- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 137: Em sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió tìm anh về (2)
"Bố...sao..sao không thể chứ?"
Giọng nói Hải Băng đã không còn trong trẻo như trước đó vài phút, cô nhìn bố mình đang cố gắng xoa dịu nỗi đau.
"Hải Băng...ta là cô ruột của con...ta..."
"Đừng nói nữa!"
Nhật Hoàng đập tay mạnh xuống bàn ngăn những sự thật kinh khủng đang dần được công khai. Ly nước lọc đang đặt trên bàn vì thế cũng bắn nước tung tóe lên đầy mặt bàn, bà Phương tránh người nhanh nếu không đã ướt sũng.
"Chẳng phải chúng ta đến đây để bàn chuyện đính hôn của con và Hải Băng sao? Mọi người vào vấn đề chính đi. Tuần sau chúng con sẽ đính hôn!"
Anh nói mà không cần sự đồng ý của ai cả, anh quyết định đính hôn nên không ai có quyền cản, ngay cả ông trời cũng thế.
Hải Băng nước mắt rưng rưng ngước nhìn Nhật Hoàng của cô giữ ánh mắt lạnh giá để ra tuyên bố đó: "Nhật Hoàng...chúng ta..."
"Chúng ta sẽ đính hôn, chúng ta sẽ kết hôn. Họ không đồng ý cũng không sao, có hai chúng ta đồng ý là được rồi...Em mặc họ đi."
Bố anh – ông Bùi đứng dậy tát thẳng vào mặt Nhật Hoàng, mặt ông hằn lên sự tĩnh lặng lẫn những đớn đau mà tụi trẻ đang chịu: "Con điên hay sao mà kết hôn..Hải Băng là chị họ của con, các con làm sao mà yêu nhau được đây?"
"Đó là chuyện của các người, con không biết. Hải Băng..đi với anh."
Anh không cho người khác ngăn cản tình cảm đó, anh kéo tay Hải Băng ra ngoài, mặc cho ông Bùi, bà Bùi lẫn hai vị kia không ngừng gọi họ lại, anh và cô cũng sẽ không quay về đối mặt với nỗi đau đó.
Ra khỏi nhà hàng, Nhật Hoàng và Hải Băng leo lên một chiếc taxi, trên xe, Nhật Hoàng chỉ nắm lấy tay Hải Băng, không nói gì thêm nữa, anh biết cô đang nhìn anh, nhưng anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn cô ấy khóc, cô ấy đang khóc....
"Nhật Hoàng..."
"Đừng nói gì hết...em nghe anh là được rồi."
Nhật Hoàng đưa Hải Băng về căn nhà riêng của anh ấy, căn nhà gần nhà Hải Băng, vừa vào tới trong, Nhật Hoàng đã khép chặt cửa lại như sợ mọi người sẽ chạy vào lôi mất vợ sắp cưới của anh đi.
"Chúng ta không làm vậy được đâu..."
Anh kéo Hải Băng vào phòng, anh lại khóa thêm một lớp cửa, để ngồi xuống giường rồi giữ chặt hai vai cô.
"Hứa với anh, dù chuyện gì em cũng không thể thay đổi quyết định, chúng ta sẽ kết hôn theo đúng dự kiến, họ không đồng ý thì còn bạn bè của chúng ta, nơi đây không cho chúng ta kết hôn thì chúng ta đến nơi khác, anh không tin ở đâu cũng có người ngăn cản anh và em ở bên nhau."
"Nhật Hoàng..."
Hải Băng ôm lấy anh, khóc trên vai anh, xưa nay cô chưa bao giờ chứng kiến trong ánh mắt Nhật Hoàng lại hoảng loạn đến vậy, với cô, Bùi Ngô Nhật Hoàng là một chàng trai vô cùng bình tĩnh, dù gặp chuyện gì anh cũng giải quyết rất êm đềm mà hiệu quả lại rất cao. Anh trước giờ không hoảng hốt hay sợ hãi đến thế...
"Hải Băng...anh không cho phép ai chia cắt chúng ta cả..."
"Nhưng...nhưng...chúng ta là chị em..."
Lời nói ra sao mà khó thế, Nhật Hoàng lắc mạnh đầu nhấn mạnh rằng không phải, tuyệt đối không phải, anh sống với bố mẹ mà có bao giờ nghe họ nhắc đến rằng anh có một người cậu đâu, lần này hiểu lầm, hiểu lầm. Nhật Hoàng luôn khẳng định như vậy để nỗi sợ hãi lắng xuống.
Mùi hương từ nước hoa của Hải Băng nhè nhẹ, thoang thoảng khiến tâm trí anh bắt đầu rơi vào trạng thái đê mê. Anh luôn có cảm giác, cái ôm này sẽ bị ai đó chiếm mất, anh linh cảm rằng lúc này Hải Băng ở trong vòng tay anh sẽ bị người khác cướp đi. Tuyệt đối không thể, Nhật Hoàng không chấp nhận điều đó...
Cô run lên khi cảm nhận hơi thở của Nhật Hoàng càng gần, anh hôn lên gáy cô, hôn lên cổ cô, anh đối mặt với cô bằng đôi mắt đỏ ngầu...
"Em là của anh...chúng ta không có quan hệ quyết thống...hiểu không hả?"
Cô gật nhẹ đầu mình, hàng nước mắt vì thế mà cũng rơi xuống...
Đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của anh, cô quấn lấy Nhật Hoàng, để mặc hơi thở anh lan tỏa khắp người cô, Hải Băng ngã xuống giường nhìn anh, anh vẫn ôm hôn cô như muốn ngay lập tức chiếm hữu luôn cô cho riêng mình. Hải Băng cũng thế, cô muốn cô là của anh để ngày mai không ai có thể lấy cái lí do vớ vẩn kia mà bắt hai người phải xa nhau...
Nhật Hoàng vòng tay ra sau lưng Hải Băng, ôm cô vào người và nhẹ nhàng kéo sợi dây khóa xuống, tấm lưng trắng trẻo ngọc ngà dưới ánh đèn càng khiến anh khó có thể khống chế chính mình, thêm vào đó, thần chí anh hoàn toàn bị suy nghĩ chiếm hữu để giữ lấy khống chế, anh ôm hôn Hải Băng, hôn từng tất da trên cơ thể cô rồi giữ lấy làn môi mềm mại.
Hải Băng là vợ của anh, cô ấy không phải chị như lời mọi người nói...
Nhật Hoàng phải phủ nhận lấy nó, dù đó là sự thật đi chăng nữa thì anh cũng quyết không thể nó xảy ra. Hôm nay, Hải Băng là của anh thì họ sẽ không nói cô là chị của anh nữa...
Càng nghĩ, anh càng khiến khát vọng trong người bùng nổ, chiếc áo sơ mi của anh bị ném sang một bên, Hải Băng có thể cảm nhận được chính mong muốn của bản thân mình khi chạm tay vào tấm lưng vững chắc ấy...
Nhưng sao mọi suy nghĩ của cô lại rối lên thế này, trong thời khắc quan trọng nhất, Hải Băng lại do dự, nếu tối nay cả hai người xảy ra quan hệ thì sẽ ra sao? Họ mang danh tiếng là loạn luân? Dù không muốn nhưng sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn với người ta như vậy, Hải Băng co những ngón tay lại, nước mắt trào ra khi cảm nhận bàn tay anh dần chạm vào đùi mình, kéo cả gấu váy lên...
"Không được!"
Hải Băng cố dùng sức xô Nhật Hoàng ra khỏi cô, cô ngồi bật dậy trong nước mắt, nhanh lấy tay kéo lại hai dây áo đã tuột xuống khủy tay, Nhật Hoàng vẫn nắm chặt tay cô dù đã bị cô xô ra.
"Hải Băng...Đừng sợ, hãy tin anh, ngày mai chúng ta đi Mĩ đăng kí kết hôn, anh sẽ nhờ Thiên Nghi hay Ngọc Diệp làm chứng cho chúng ta, nơi này không chấp nhận thì chúng ta sang nơi khác...Tin anh đi!"
Bàn tay Hải Băng giữ chặt lấy dây áo trên vai mình, cô lắc đầu không biết diễn tả ra sao, chỉ nước mắt là đổ dài trên gương mặt trắng hồng đó: "Chúng ta là chị em...chúng ta là chị em, không thể làm như vậy được...không thể."
"Không phải!" Nhật Hoàng quát còn lớn hơn khi còn trong nhà hàng, mắt anh hằn những tia máu, trong đó có cả nước mắt: "Em và anh không phải chị em...chúng ta là người yêu, sau này là vợ chồng."
Anh nhào đến ôm lấy Hải Băng, ấn cô xuống giường rồi lại điên cuồng chiếm lấy nụ hôn lẫn nước mắt của cô. Hải Băng vùng vẫy thì anh càng mạnh tay giữ chặt cô hơn nữa...Cô có thể biết nước mắt anh đang rơi, rơi xuống má cô, chảy vào tim cô mà xé tan từng mảnh.
Chính cái lý trí không cho phép Hải Băng tiếp tục chìm đắm trong cuộc yêu này, nếu còn tiếp tục, cả hai người chỉ còn con đường chết thôi, anh có tương lai, cô còn lý tưởng, họ đâu thể như thế, không thể nào.
Dùng hết sức mình, Hải Băng cúi đầu cắn vào bàn tay Nhật Hoàng đang đặt trên vai mình, anh đau đớn rút tay lại, cô nhanh như cắt xô anh ra khỏi người mình rồi vụt chạy khỏi phòng, đóng sập cửa lại, cô kéo váy mình ngay ngắn xong thì lại mở toang cửa chính tiếp tục chạy, chạy trốn khỏi anh và trốn khỏi tình yêu đang điều khiển sự chính chắn của mình.
Thế còn anh? Bàn tay rỉ máu với những dấu răng, anh ngồi thừ trên giường không đọng đậy, những giọt nước mắt lăn xuống hai hõm má nóng hổi, mặn chát...Nhật Hoàng siết chặt tay mình rồi đứng dậy quơ đổ mọi thứ trong phòng...Ai đó có nghe tiếng đổ vỡ của vật, âm thanh đổ vỡ của tình yêu cùng tiếng thét kinh khủng của một người đánh mất lí trí.
Hải Băng chạy về phòng mình đóng sập cửa lại khóa trái, cô sợ ai vào trong lại nói ra những lời khiến cô đau lòng hơn nữa. Cô chạy vào phòng tắm tháo bỏ bộ váy màu trắng sữa rồi chui vào bồn tắm, xả nước đầy bồn, tràn luôn cả sàn.
Cô ngâm mình trong đó, dùng tay chà đi những vết hôn hằn đỏ của anh, đáng lẻ khi yêu nhau, lên giường cùng nhau, những nụ hôn này sẽ minh chứng cho tình yêu ấy, nhưng Hải Băng biết dừng lại khi mọi chuyện chưa đến mức phải đến đường cùng, bởi thế, nụ hôn của Nhật Hoàng cô nào dám nhận lấy, đây chỉ là hiện diện cho hai từ 'oan nghiệt', càng chà sát, chà đến da tay của cô chuyển sang đỏ mà sao hơi thở của anh vẫn còn bao trùm, Hải Băng gào thét rồi ôm mặt khóc nức nở...Biết đối diện làm sao đây khi mọi chuyện đã xảy ra rồi...
Sau đêm đó, dù ông bà Phương có đứng bên ngoài rõ cửa thế nào thì Hải Băng cũng không mở, Lâm An thấy lạ nên đến hỏi bố mẹ mình. Ai ngờ lúc nghe xong, cả cô ta cũng không thể chấp nhận được, chỉ biết vào phòng xách theo vali đi chuyến thực tập sắp tới, mang bản chất của sự trốn chạy.
Hai mươi lăm năm qua, ông Phương không hề dám nhắc với ai mình có một người em gái mặc kệ sự tồn vong của dòng họ mà bỏ trốn cùng tình yêu. Năm ấy khi họ Phương kết thông gia với một dòng họ khác môn đăng hộ đối để cứu vãn nguy cơ phá sản, lúc đó cả ông Phương vẫn chưa kết hôn, người được chỉ hôn lại là em gái ông Phương Tú Hồng. Nhưng Phương Tú Hồng lại không màn tất cả, bỏ trốn cùng Bùi Hưng – một chàng sinh viên khoa điện ảnh nghèo kiếp xác. Sau khi em gái bỏ trốn, ông Phương đành gánh vác công ty một mình, do bố mẹ mất từ sớm, ông có khả năng tự sinh tồn là điều hiển nhiên, dù sự nghiệp họ Phương sụp đổ hoàn toàn nhưng rồi sau những năm tháng cực khổ, ông lại gây dựng nên một công ty xây dựng khác và lập gia đình...Điều mà không ngờ đến lại do ông trời sắp đặt, hai mươi lăm năm sau, con gái của ông lại đi yêu con trai của đứa em gái ngỗ nghịch kia...Phương Tú Hồng vì muốn trốn tránh anh trai mình mà đổi luôn thành họ Ngô...Tất cả ân oán của đời trước lại phải bắt thế hệ sau gánh lấy tất cả...Đó là số phận là ngang trái...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận