Học tin học xong, Thiên Nghi lang thang hàng lang, ai ngờ trời xui quỷ khiến làm sao mà cho Thiên Nghi gặp Hoàng Khang, Thiên Nghi thầm suy luận, chắc hắn ta đang theo dõi mình, nếu không thì tại sao lúc nào, chỗ nào và bất cứ thời điểm nào cũng gặp hết.
"Nè! Nghi thiên tài!"
Thiên Nghi bất ngờ kinh ngạc và cả chen lẫn sự lo âu khi nghe Hoàng Khang gọi tên độc quyền cửa miệng của mình. Bao suy luận lại tiếp diễn, chương trình trên não Thiên Nghi bắt đầu rối tung sau vài giây, sao hắn ta lại biết tên đó của mình, mình và hắn ta nói chuyện cùng nhau chưa quá ba lần mà, Thiên Nghi cứ suy nghĩ vu vơ và đưa ra nhiều lí do cho câu hỏi của mình.
"Sao…sao..gọi tôi như thế?"
"Hình như lần nào gặp tôi bạn cũng nói chuyện chẳng ra từ hết, bộ hồi hộp lắm hả?"
Hoàng Khang nói bằng miệng và hành động bằng chân, anh bước đến gần Thiên Nghi, từng bước một, Thiên Nghi thì bị ánh mắt Hoàng Khang dán vào mắt mình, làm cô hoang man và có chút gì đó e ngại. Anh cao hơn cô, bây giờ lại đứng rất gần cô, khoảng cách của hai người chỉ còn tính là xăng ti mét thôi, hk bỏ hai tay vào túi quần và cúi đầu nhìn người trước mặt.
Cô và anh đều mặc đồng phục của LB, sọc ca rô màu đen, cảnh tượng hai người một cao một thấp, một cúi một ngẩn đối diện nhau, trông thật buồn cười.
"Có…có gì phải hồi …hộp..Nhưng sao gọi tôi là Nghi…thiên tài…vậy? Ai nói với bạn?"
Từ trước đến giờ, Thiên Nghi nói ra ba từ 'Nghi thiên tài' luôn dứt khoát, tự tin và lớn tiếng, vậy mà hôm nay lại ú ớ ngu ngơ trước Hoàng Khang.
"Tại nghe người ta gọi nên gọi thử thôi chứ đâu có gì đặc biệt…mà bạn có biết Bùi Ngô Nhật Hoàng lớp 11B1A không?
"Bùi…Bùi…Ngô Nhật Hoàng???"
Thiên Nghi ấp úng không nói rõ ra mấy từ này được, cái tên bốn chữ đó cả mớ Thiên Nghi cũng thốt ra được mà Hoàng Khang lại hỏi cô biết hay không. Thiên Nghi muốn thét lên rằng biết rất rõ, nhưng rồi im lặng vì cô cho rằng người tên Hoàng Khang đó không đáng tin và đang có mục đích đen tối.
"Này! Rốt cuộc biết hay không?"
Thiên Nghi lắc đầu, mặt giả nai non như mình ngây thơ không biết nói dối.
"Không."
"Xạo nè…" Dứt lời Hoàng Khang gõ nhẹ ngón tay lên trán Thiên Nghi, nạn nhân lùi lại ôm lấy trán mình.
"Gì đây? Sao dám đánh tôi?"
"Rõ ràng biết rất rõ mà dám nói không. Lừa tôi như thế bị cú là đáng…sau này…" Ngưng lại đôi lát, Hoàng Khang nhấn mạnh: "Không được lừa tôi, không được, không bao giờ được làm vậy nữa…nhớ không?"
Nói xong, Hoàng Khang bỏ hai tay vào túi quần lại như ban đầu, quay người rồi bước đi, chẳng thèm xin lỗi vì đã tự ý cú vào trán Thiên Nghi.
"Cái tên này…" Thiên Nghi xoa xao trán mình và nhăn nhó: "Dám đánh Nghi thiên tài hả? Đồ xấu xa…"
*****
Âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng nhạc khiến Nhật Hoàng phải ngừng lại và ghé vào trong, Hải Băng đang ngồi cạnh cây piano, đàn chăm chú theo từng nốt nhạc, Nhật Hoàng nhìn theo Hải Băng và cười trông rất vui vẻ.
"Hay lắm."
Sau khi Hải Băng dứt nốt nhạc cuối cùng thì Nhật Hoàng vỗ tay và bước đến làm Hải Băng không khỏi bất ngờ, quá tập trung vào âm nhạc mà chẳng hay biết ai đang nhìn mình.
"Hoàng đến từ khi nào vậy?"
"Không lâu lắm…Băng đàn hay thật đó, nhưng đây là giờ học mà…" Nhật Hoàng ngồi xuống ghế bên cạnh Hải Băng, đúng là Hải Băng cúp tiết Thể dục qua phòng nhạc tự ý luyện đàn, kiểu này mà giáo viên biết là Hải Băng không thoát khỏi kiếp nạn dọn nhà vệ sinh đâu.
"Hoàng định tố cáo tôi sao?"
Cô nghĩ anh nhẫn tâm tố cáo cô à?
"Để coi…tôi sẽ giúp Băng giấu chuyện này, với điều kiện Băng hát tặng tôi một bài đi!"
"Hát tặng Hoàng? Ngay bây giờ sao?"
"Thì sau này cũng được, bất cứ lúc nào tôi muốn…Được đúng không?"
Còn dám nói không được sao, áp bức Hải Băng như vậy mà, ép buộc mà dám nói điều kiện. Hải Băng biết làm gì hơn ngoài cam chịu gật đầu.
"Ừm…"
"Hôm nay tôi đưa Băng về?"
"Không cần đâu, hôm nay Thiên Nghi đưa tôi về rồi…"
"Thiên Nghi? "
Còn Tiểu Quỳnh gần đây cứ tức giận về việc đi coi mắt vị hôn phu được chỉ phúc di hôn từ hồi trong bụng mẹ, ở lớp cứ lầm lì làm Quốc Bảo cũng lo lắng theo.
"Cái gì? Quỳnh nói chủ nhật này bạn đi xem mắt sao?"
"Ừ."
Vừa nói Tiểu Quỳnh vừa đập mạnh tay xuống bàn: "Mình ghét nhất chuyện điên khùng này."
"Trời ơi, thời đại này mà còn ba cái vụ cổ hữu đó sao? Quỳnh nhất định đừng đi, không được đi."
Tiểu Quỳnh thở dài não nề, nằm dài ra bàn…
"Không muốn cũng phải đi.."
"Không muốn sao còn đi?" Quốc Bảo chuyển sang hoảng hốt, anh cũng không biết lí do, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Quỳnh sẽ có người yêu thì tâm trạng của anh không thể ổn định.
"Bố mình hứa sẽ cho mình tiếp tục học võ nếu mình chịu đi lần này, nhưng đừng lo…" Tiểu Quỳnh phấn chấn lên, ánh mắt rực những tia sáng như vừa nghĩ ra điều gì đó: "Tên đó không chịu cưới mình đâu…"
Tiểu Quỳnh có ác cảm với con trai như một thói quen, ngoại trừ Đại Phong, người mà Tiểu Quỳnh nghĩ thật lòng với Ngọc Diệp, người con trai thứ hai không bị Tiểu Quỳnh ghét bỏ là Quốc Bảo, bạn thân chung lớp với Tiểu Quỳnh. Có vẻ anh bạn thân này đã vượt xa tình cảm bạn bè rồi…
"Lam Linh lấy cho mẹ hộp phấn coi!"
"Lam Linh ra vào bếp làm vài món cho bố và mấy chú uống với nhau và ly đi con!"
"Lấy cho mẹ trước."
"Cho bố trước."
"Ông đang giỡn mặt với tôi sao?"
"Bà…"
"Thôi hai người đừng nói nữa…"
Đây là gia đình của Lam Linh, phải sống trong hoàn cảnh như thế, nhà thì chẳng đâu vào đâu, vừa đủ sống nhưng chi phí cho bố Lam Linh ăn nhậu, cờ bạc, cho mẹ Lam Linh son phấn, mỹ phẩm đã đủ làm cuộc sống Lam Linh chật vật không ổn..
"Con qua nhà Tiểu Quỳnh, nếu muốn làm gì thì bố mẹ tự mà làm…"
Lam Linh tức giận xách túi đi, bố mẹ Lam Linh thì ở đây vẫn chằm chằm nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đại Phong về nhà thấy cô Hoa đang ngồi đợi, anh bước lại gần bàn ăn, tất cả các món trên bàn đều được dùng cho giới thượng lưu, bỏ tập xuống, anh ngồi đối diện với cô Mai.
"Cô đợi con về hả?"
"Chứ con nghĩ cô đợi ai đây? Sao giờ này mới về, lại đưa con bé kia đi chơi sao?"
Đại Phong cười an ủi cơn thịnh nộ của cô mình: "Ngọc Diệp lớn rồi mà cô gọi con bé hoài, con còn định dẫn cô ấy về nhà ra mắt cô đây."
"Dẫn về nhà, lần này con nói nghiêm túc với cô hả Phong?"
"Dạ, con có bao giờ đùa với cô đâu…"
Cô Hoa thở dài lắc đầu, Đại Phong vẫn ngồi ăn cơm thản nhiên, anh chẳng lo chẳng nghĩ, mong ước đơn giản chỉ thế thôi, được bên Ngọc Diệp và cùng cô ấy sống những ngày tháng bình yên trong tương lai.
Đại Phong cũng mất bố mẹ và sống với cô Mai, là cô ruột của anh ấy, bố Đại Phong mắc bệnh nan y qua đời lúc anh học lớp chín, sau đó không lâu, mẹ anh vì đau buồn mà cũng ngã bệnh và cũng qua đời. Nên với Đại Phong, Thiên Nghi có sự đồng cảm rõ rệt, tình cảm muốn trân trọng và hơn bao giờ hết, khát khao có cuộc sống hạnh phúc không quá xa vời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận