Anh không hiểu, không hiểu cô và cả không thể hiểu chính mình, đã yêu, đã cương quyết chấp nhận hậu quả mà bên cô giờ sao lại thay đổi. Đến khi một mình trong bóng đêm thế này thì anh mới có thể khóc, mới để cho những dòng lệ anh luôn kìm nén trào ra, không chỉ là đau lòng mà còn là cực hình với bản thân...Biết yêu sẽ đau mà vẫn yêu, biết khi chia tay là tổn thương nhưng vẫn chọn...
Chỉ có trời mới biết anh yêu em nhiều như thế nào thôi...Nghi ngốc của anh à....
Không chỉ riêng mỗi anh, ở trong căn phòng màu trắng kia có một người như thể xác lạc mất linh hồn, cô nằm gọn giường đắp chăn vô cùng cẩn thận. Mắt nhắm chặt không để ra kẽ hở, cũng chính chỉ có như vậy nước mắt mới ngừng rơi, nếu không cô sợ rằng chính nước mắt đó sẽ phai nhòa tất cả, Thiên Nghi rất sợ khi nghĩ rằng mình sẽ hận anh mất. Cô không hề muốn mình hận anh tí nào dẫu anh đã nói những lời làm tổn thương cô, anh như vị thần chết cướp mất sự sống của cô. Thiên Nghi cũng hoàn toàn không có ý định sẽ hận anh....
'Chúng ta chia tay đi'
'Chúng ta chia tay đi'
'Chúng ta chia tay đi'
'Chúng ta chia tay đi'
……
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong trí óc của Thiên Nghi khiến đầu cô đau như búa bổ, lại bằng giọng điệu dứt khoác và không xúc cảm, Thiên Nghi cảm nhận đó là lời nói lạnh lùng nhất thế gian, đó là lời nói độc ác nhất thế gian này…
Sao anh có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy khi cô đã yêu anh thật lòng, yêu anh, cô chỉ biết cho mà chẳng cần bất cứ sự đền đáp nào từ phía Hoàng Khang, yêu nhiều như thế, cho hết như vậy, kết cuộc chỉ nhận lại một lời nói chia tay đơn giản để kết thúc tất cả. Có công bằng không?
Cô nào tin chỉ một tháng trước, ai đó vẫn còn ôm ấp nói bên tai cô những lời yêu thương, mới đây lại trở mặt không có chút tình cảm như hai người hoàn toàn đã trở thành xa lạ. Vòng tay kia vẫn còn hơi ấm mà hôm nay không hề cho Thiên Nghi cảm nhận được nữa…
Ngày hôm qua từng yêu để đến hôm nay chia tay trong đau khổ, nếu biết trước, thà cô không yêu anh thì bây giờ có lẻ không đau đớn thế này….
Cô cắn chặt răng mình để không bật thành tiếng khóc nữa, Thiên Nghi vùi đầu mình vào gối để chẳng còn ai thấy bộ dạng thê thảm khi bị người khác bỏ rơi…Cô cảm thấy mình là người thất bại không có con đường nào đứng lên nữa rồi…
Đăng Khôi đứng cạnh ở cửa nhìn Thiên Nghi co người trong chăn, những tiếng nấc nghẹn ngào không thành lời càng khiến anh cảm giác khó chịu không nguôi…Khi anh nhận điện thoại của Hoàng Khang, anh cứ ngỡ là mình đang mơ, nhưng chính lí trí cũng bảo anh phải đến đó để xem Thiên Nghi sẽ thế nào…Họ chia tay rồi…đó là những gì anh muốn, nhưng lúc này, trông thấy người anh yêu không dám khóc mà cũng không thể ngừng khóc, anh vô cùng hối hận và có cái gì đó làm anh bức rứt không thể tả…Đăng Khôi khép cánh cửa lại rồi tựa đầu vào tường...Anh chỉ biết rằng…sự đau khổ của cô cũng là vết thương đang lở loét từng ngày của mình…
Tờ mờ sáng, Tiểu Quỳnh cùng Hải Băng lại đến nhà Thiên Nghi để chuẩn bị thức ăn sáng, họ biết mấy tuần này bạn mình trông xanh xao hẳn đi, cũng chẳng biết Hoàng Khang ở phương trời nào mà dám để cô bạn thân của họ mỏi mòn đợi trông từng ngày như vậy…
Đăng Khôi đã rời đi từ rất sớm, anh cũng không biết lí do vì sao không thể ở bên cô lúc này được, anh muốn chạy trốn và đánh chết cái bản tính ích kỉ xấu xa của mình. Sao anh lại nghĩ sẽ chiếm lấy Thiên Nghi cho dù cô có yêu anh hay không chứ…
Vào đến phòng Thiên Nghi, Hải Băng kéo cái gối đang che kín mặt cô ra rồi lay lay tay người đang nằm mê mệt trên giường: "Nghi…tỉnh dậy ăn sáng nè…Băng với Quỳnh có mua mì mà Nghi thích ăn đến đó…Thức dậy nhanh."
Thiên Nghi lờ mờ mở mắt thất thần nhìn gương mặt của cô công chúa Hải Băng: "Băng đến sớm vậy?"
Giọng Thiên Nghi đã bị khàn đi rất nhiều, không được trong trẻo như hôm qua, Hải Băng nhận thấy rõ điều đó, hơn nữa lại còn nhìn thấy cặp mắt sưng húp của Thiên Nghi.
"Ngồi dậy cái đã…" Hải Băng vén chăn ra đỡ Thiên Nghi ngồi dậy, rồi cô lại lần nữa quan sát sắc mặt tiều tụy của Thiên Nghi: "Nghi ổn không? Sao lại ra thế này?"
Tiểu Quỳnh vừa dọn dẹp thức ăn ra bàn ăn xong, định lên gọi hai người kia xuống, lên đến phòng Thiên Nghi, lại càng bất ngờ hơn khi nhìn bạn mình đầu tóc rối bù, mắt chỉ còn nửa mí thậm chí là do sưng mọng mà chẳng còn thấy gì là mắt hạt nhãn to tròn ngày nào nữa. Giọng nói yếu ớt chẳng có khí chất…
"Nghi làm sao vậy? Có cần nhớ nhung tên Hoàng Khang mà khổ sở đến thế không hả? Được rồi được rồi…Quỳnh sẽ đi tìm tên đó về bằng được cho Nghi."
"Không cần đâu." Thiên Nghi ngước gương mặt trắng bệch lên nhìn Tiểu Quỳnh đang hai tay chống hông đứng cạnh giường: "Nghi với Hoàng Khang chia tay rồi!"
Hải Băng. Tiểu Quỳnh. Cả hai người như bị mắc nghẹn, mặt mũi cứng đơ tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra đây, mới hôm qua, Ngọc Diệp tuyên bố chia tay, đến hôm nay, Thiên Nghi lại tuyên bố chia tay, hai người lại chỉ dùng có bảy từ để diễn tả, không sai nguyên văn.
Căn phòng yên tĩnh hẳn lại, Hải Băng định thần mình trong vài phút mới lên tiếng nổi: "Sao lại có thể? Nghi gặp Hoàng Khang rồi sao?"
"Mới gặp hôm qua…Nghi chờ anh ấy từ chiều đến tối…để rồi nghe Hoàng Khang nói lời chia tay."
"Hoàng Khang chia tay với Nghi? Không thể nào…"
Hải Băng bức xúc, cả nét dịu dàng hằng ngày vốn có cũng không biểu đạt được nữa. Tiểu Quỳnh cắn môi rồi nhìn sang nhỏ bạn đang thất tình. Cô bèn thét lớn.
"Từ đầu đã cảnh cáo Nghi rồi mà không nghe, tên đó không tốt, là kẻ lừa tình…Giờ thì Nghi tin chưa hả? Đồ ngốc."
"Quỳnh đừng nói vậy…Băng tin Hoàng Khang không phải loại người đó. Chúng ta ai cũng đều thấy tình cảm của họ như thế nào mà…chắc chắn là có nguyên nhân."
"Hoàng Khang nói không muốn bên Nghi nữa…anh ấy nói không xứng với Nghi…"
Ngay cả người như Tiểu Quỳnh cũng đành im lặng, cô đang phân vân, Tiểu Quỳnh cũng cảm nhận thấy tình cảm của Hoàng Khang là không thể nào có từ lừa gạt, vậy sao đến hôm nay lại xảy ra chuyện này, cô hoàn toàn không cách nào lí giải được.
"Nghi…để Băng đi tìm Hoàng Khang hỏi xem mọi chuyện thế nào…Nghi đừng khóc nữa…ảnh hưởng sức khỏe lắm đó…" Hải Băng ôm lấy Hải Băng để cô ấy dựa đầu vào vai mình.
Thiên Nghi thở dài não nề, cô không còn hơi sức đâu mà khóc lóc kể lể. Ngay cả cô còn cứ nghĩ ngày hôm qua chưa hề xảy ra, đó chỉ là mơ thôi, mỗi khi tỉnh dậy tuy nước mắt đầm đìa, tâm trạng hỗn loạn nhưng ít ra vẫn không phải là hiện thực.
*****
"Anh giải thích đi! Chuyện này là sao hả? Nói nhanh!"
"Tôi thấy cô ngày càng nhiều chuyện…"
"Hoàng Khang!" Tiểu Quỳnh nghiến răng, hai tay nắm chặt để mình không nóng nảy quá mà hành động lỗ mãn: "Anh có biết vì tên khốn kiếp như anh mà Thiên Nghi ra nông nổi gì không hả? Giờ còn dám xem như chưa có chuyện gì xảy ra…"
Hoàng Khang lấy tay khuấy ly cà phê lên rồi chậm rãi nói: "Nếu có thời gian sao cô không ở nhà mà lo cho cô ấy, cứ ở đây làu bàu chuyện không đâu với tôi…"
"Anh có phải con người không? Thiên Nghi ngây thơ tin tưởng vào anh như vậy rồi…anh còn dám bỏ rơi nó…?"
"Cô tự hỏi Thiên Nghi lại đi, tôi có từng hứa sẽ yêu cô ấy suốt đời không? Nếu chia tay để Thiên Nghi tìm cho mình người đàn ông tốt hơn thì coi ra tôi vẫn là người có lương tâm đó…Dù sao…tôi cũng chưa làm gì cô ấy…Chia tay thì chia tay thôi."
Bốp…
"Khốn kiếp…Anh là đồ tồi."
Hoàng Khang lấy tay xoa xoa mặt mình rồi ngước mặt mỉm cười với người đối diện: "Đánh xong chửi xong, cô đi được rồi đó…"
"Hoàng Khang!!! Đồ khốn nạn…Anh còn không mau đi xin lỗi Thiên Nghi, nếu nó có chuyện gì, tôi là kẻ giết anh đầu tiên đó."
Tiếng quát của Tiểu Quỳnh lại làm mọi người chú ý hơn, có người im lặng không nói gì, lại có người xì xào bàn tán nào là 'không yêu rồi chia tay, 'giới trẻ bây giờ', 'ghen tuông'. Tiểu Quỳnh mặc kệ, cô đứng bật dậy tạt thêm cốc cà phê trên bàn lên áo Hoàng Khang rồi trừng mắt xem biểu hiện của anh ta.
Nếu anh ta có chút tức giận thì có thể Tiểu Quỳnh sẽ thỏa cơn tức hơn, nào ngờ, Hoàng Khang xem như bình thường, anh ấy thản nhiên đứng dậy dùng giấy ăn phủi phủi lên áo mình rồi quay lưng đi, không thèm quay đầu lại. Tiểu Quỳnh nhìn theo, định chạy đến đá Hoàng Khang ngã lăn xuống đất rồi đấm cho tên bạc tình vô lương tâm này vài cái. Bước chân kia sững lại khi có sự xuất hiện của Kỳ Dương. Anh ấy cầm theo vài hồ sơ rồi bắt tay với Hoàng Khang.
"Chào cậu…tôi là luật sư mà chủ tịch Hoàng đã giới thiệu…"
"Triệu Kỳ Dương…Chào anh…"
Kỳ Dương nhìn áo của Hoàng Khang đã bẩn nên không khỏi tò mò, định lên tiếng thì Hoàng Khang đã nói trước.
"Trước khi làm những gì Hoàng Kiệt giao phó thì tôi có thể nhờ anh kiện dùm tôi một người không?"
"Là ai?"
"Lý Tiểu Quỳnh…kiện cô ta tội quấy rối và cố ý gây thương tích."
Mắt Kỳ Dương không trách khỏi sự ngạc nhiên, anh nhìn về phía xa, ở gần một bàn ăn, Tiểu Quỳnh đứng đó, trên bàn còn một cái ly nằm lăn ra nhỏ vài giọt cà phê cuối cùng…
"Anh Hoàng…cô ấy là…"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận