Họ vừa ra khỏi cửa, Nhan Phá Nguyệt đã xách áo cưới lao tới trước mặt hắn.
– Uống! Uống nữa! Không say không về!Hôm nay là ngày ta cưới quận chúa… Ha ha ha… Trần Tùy Nhạn ta… – Nam tử trên đất nhắm nghiền mắt, hai cánh tay huơ loạn trong không trung, miệng nói linh tinh, rồi dần dần ngáy đều.
Nhan Phá Nguyệt trợn tròn mắt.
– Trần tướng quân! Tỉnh dậy mau! Tôi có chuyện cần nói với ngài! – Nàng lo lắng.
Nhưng Trần Tùy Nhạn đã say mèm, bị nàng đẩy mấy cái, trở mình, nằm trên nền đất lạnh ngủ ngon lành.
Nhan Phá Nguyệt lại lấy một tách trà hắt lên người hắn, hắn vẫn ngủ như heo chết, hoàn toàn không có chút phản ứng. Nàng quýnh tới nỗi mắng hắn:
– Rốt cuộc là uống bao nhiêu hả trời! Hỏng hết cả việc! Trần Tùy Nhạn! Nếu ngài không tỉnh dậy, chúng ta đều xong cả! Ngài… ngài cứ chờ đội mũ xanh[7] cả đời đi!
[7] Đội mũ xanh: bị cắm sừng. (ND)
Nhưng hắn vẫn bất động.
Nhan Phá Nguyệt tức khí, ngồi phịch xuống đất, bó tay.
Lát sau, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười trầm đục.
Nàng “A” một tiếng, thắt lưng bị siết chặt, rồi bị người ta bế từ dưới đất lên.
Nàng rơi vào một vòng tay ấm áp và quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Hình như Nhan Phác Tông không hề ngạc nhiên khi thấy Trần Tùy Nhạn ở đây, y bế nàng vượt qua tấm bình phong, đi vào gian trong.
Nhan Phá Nguyệt lập tức hiểu ra: Chắc chắn là Trần Tùy Nhạn bị y giở thủ đoạn sau lưng, cả tối nay sẽ không thể tỉnh dậy nổi. Y tính toán không chút sơ hở, làm gì có chuyện cho Trần Tùy Nhạn có cơ hội ở gần nàng? Ngày mai y sẽ phái hắn ra tiền tuyến!
Cả người nàng cứng đờ, y bế nàng ngồi xuống trước bàn, không vội lên giường.
Nhan Phác Tông cũng vận áo đỏ, mái tóc xanh mượt xõa trên vai, càng tôn lên thân hình đẹp, nước da trắng như bạch ngọc của y. Đôi mắt dài mỉm cười nhìn nàng, dưới bộ áo đỏ, trông y trở nên yêu mị.
– Để Nguyệt Nhi chờ lâu rồi. – Y cười nhạt, nâng ly ruợu trên bàn lên, – Uống rượu hợp cẩn, đời này kiếp này Nhan Phác Tông và Nhan Phá Nguyệt là phu thê mãi mãi không bao giờ chia ly.
Nhan Phá Nguyệt nghĩ có lẽ mình nghe nhầm rồi – y coi nàng là thê tử thật sao? Hơn nữa từ ngữ khí của y, sao nàng lại nhận ra một sự thương tiếc dịu dàng?
Nhan Phá Nguyệt bỗng rối bời chẳng hiểu vì sao, như thể có người dùng một cọng cỏ nhẹ nhàng khuấy nhẹ vào tim nàng, nhồn nhột, bất an.
Trong ánh mắt như cười như không của y, cuối cùng nàng cũng chầm chậm đưa tay ra, chủ động đón lấy ly rượu.
Nàng chưa bao giờ ngoan ngoãn phối hợp như thế khiến y thoáng nhướng mày, ý cười trong đôi mắt càng thêm sâu.
– Nhan Phác Tông. – Nàng thu hết dũng khí, – Chúng ta có thể nói chuyện không… Ư…!
Lời của nàng bị chặn lại trong cổ họng.
Bàn tay y đẩy nhẹ, ly rượu rót vào miệng nàng, khiến nàng ho khẽ mấy tiếng, gương mặt trắng trẻo lập tức ửng hồng. Hình như y rất vui, đôi mắt đen sẫm nhìn nàng, thong thả cúi đầu, uống nốt số rượu trong tay nàng, lại còn liếm nhẹ lên hổ khẩu của nàng.
Nhan Phá Nguyệt run rẩy, cảm thấy mình giống như ly rượu đó, lập tức bị y ăn sạch sẽ.
Uống xong rượu giao bôi, y tóm lấy thắt lưng nàng, kéo nhẹ.
Hỷ phục lập tức lơi ra, y mỉm cười giải thoát nàng khỏi từng tầng lớp hỷ phục nặng trịch, ôm thắt lưng nàng, miệng còn hương rượu, bắt đầu hôn nhẹ từ cổ nàng, dịu giọng:
– Nguyệt Nhi muốn nói gì? Hử?
Nhan Phá Nguyệt bị hôn đến tê dại cả người, trong lòng hiểu rõ, y cố ý! Rõ ràng y cảm nhận được thái độ của nàng đã nhẹ nhàng hơn, lại cố ý hôn vào cần cổ nhạy cảm của nàng, vừa bảo nàng ra điều kiện – cứ như thể đang ám thị với nàng, y có đáp ứng hay không hoàn toàn trông đợi vào mức độ phối hợp và biểu hiện của nàng!
– Nếu tôi bắt buộc phải là nữ nhân của ông thì sao không để cả ông và tôi đều sống dễ chịu, như ý một chút? – Câu này nàng nghĩ rất lâu, nói ra rồi tự nhiên mặt đỏ bừng.
Không ngờ câu nói này lại khiến Nhan Phác Tông vui lòng.
– Bắt buộc là nữ nhân của ta… – Ngón tay dài của y nâng cằm nàng lên, ánh mắt trêu chọc, – Nhưng ta luôn thấy dễ chịu. Không biết nàng… định làm thế nào để ta thoải mái hơn?
Nhan Phá Nguyệt nghe y nói mà mặt mũi nóng bừng, vội vàng đáp:
– Trước tiên, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc tôi có phải con ruột của ông không?
Nhan Phác Tông phì cười:
– Có gì khác biệt?
Nhan Phá Nguyệt đã chuẩn bị rất lâu cho “lần nói chuyện cuối cùng” này với y, thấy thái độ của y có vẻ khinh mạn, bất giác thấy bực bội trong lòng.
– Sự khác biệt giữa người và cầm thú. – Nàng cười cười, – Người bình thường đều nghĩ thế.
Nhan Phác Tông nhìn nàng chăm chú, từ từ siết chặt cằm nàng, khiến nàng bất đắc dĩ phải ngẩng đầu nhìn y, cổ thì cứng đơ.
Nhưng đây luôn là cái gai trong lòng Nhan Phá Nguyệt, cho dù không có ký ức và tình cảm vốn dĩ của cơ thể này, nàng hoàn toàn không có chút cảm ứng huyết thống nào với Nhan Phác Tông. Nhưng cho dù bị ép thì nàng cũng không thể chấp nhận được việc cha ruột lại làm thế với con gái.
Nàng kiên quyết đòi một đáp án.
Nàng nhìn y, cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt, cứng ngắc nhưng kiên định.
Giằng co giây lát, y đột ngột bật cười.
Y cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng:
– Tiểu nha đầu cố chấp, giống y mẫu thân nàng.
Trái tim Nhan Phá Nguyệt đang lửng lơ nơi cổ họng, y cười nói tiếp:
– Nàng do ái thiếp của ta cùng với một tên mã phu ti tiện tư thông mà sinh ra. Đôi cẩu nam nữ đó đã chạy rồi, chỉ để lại nàng cho ta coi như bồi thường. Nàng đương nhiên cũng giống con gái ruột của ta.
Nhan Phá Nguyệt giật mình, cuối cùng nàng cũng có được đáp án mà mình quan tâm nhất!
Ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng thản nhiên của Nhan Phác Tông, nàng bỗng thấy hoài nghi – rốt cuộc những điều y nói là thật hay giả? Nếu là thật thì với tính cách của y, sao lại tha thứ cho người vợ đã phản bội mình? Liệu y có yêu quá hóa rồ, nghĩ mọi cách để hành hạ nàng không?
– Nguyệt Nhi hài lòng chưa? – Y không kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện với nàng, bế xốc nàng đi tới giường.
– Chờ chút! – Nhan Phá Nguyệt bị ném lên giường, vội vàng ngồi bật dậy. – Chờ tôi nói hết đã! Tôi nghĩ ông cũng không muốn hằng đêm phải đối diện với một khúc gỗ!
Y mỉm cuời:
– Nếu có thể khiến khúc gỗ ấy điên cuồng khẩn cầu thì cũng thú vị lắm.
Nhan Phá Nguyệt nổi gai ốc, vẫn cố kiên cường, nói:
– Tôi có vài yêu cầu rất nhỏ, nếu ông đáp ứng, sau này tôi sẽ… nghe lời ông.
Hiển nhiên là Nhan Phác Tông có vẻ động lòng, nằm xuống cạnh nàng, nghiêng người rũ mắt nhìn nàng:
– Ồ?
Nhan Phá Nguyệt hít sâu một hơi:
– Tôn trọng tôi. Tôi là một con người, không phải con vật mà ông nuôi. Để tôi được ở bên cạnh ông, sống như một người bình thường.
Nhan Phác Tông thu lại nụ cười, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng thấy y không phủ quyết thì móc một tờ giấy từ dưới gối ra, thu hết dũng khí đặt vào lòng bàn tay y, giọng mềm mại:
– Đây là những yêu cầu cụ thể của tôi, tôi viết ra hết rồi. Ông có thế đọc nó không?
Ngón tay nàng vô tình lướt qua tay y, cảm giác như bị điện giật, vội vàng rụt về. Y cúi đầu lướt nhanh qua nội dung trên tờ giấy, đọc xong, năm ngón tay nắm lại, vo tờ giấy thành một cục tròn, ném ra sàn, bình thản nhìn nàng.
Trái tim Nhan Phá Nguyệt như bị chìm xuống tận đáy vực, vô cùng thất vọng. Quả nhiên đây là phong cách của y. Muốn để nàng sống như một thi thể biết đi, không có linh hồn, không có ý chí, để tùy y sắp đặt sao?
Trong lúc tuyệt vọng, tính khí của nàng bị kích thích.
– Đưọc, tùy ông. – Nàng lạnh lùng nói, nhắm mắt lại, quay đầu, toàn thân cứng đờ.
Yên tĩnh giây lát, đột nhiên nghe thấy một âm thanh trầm đục của y vang lên bên tai nàng:
– Nếu không phải vì cơ thể này không thể làm giả thì ta thực sự nghi ngờ Nguyệt Nhi của ta đã bị thay thế bởi người khác.
Nhan Phá Nguyệt giật mình, nghiến răng không mở mắt, tim đập như đánh trống.
Rồi lại nghe thấy y cười khẽ:
– Không sao, ta thích Nguyệt Nhi như thế này hơn. Chỉ có điều chữ viết xấu quá, ta gần như không đọc được. Ngày mai viết một tờ khác đưa ta.
Nhan Phá Nguyệt mở bừng mắt, đối diện với nụ cười của y.
– Ông đồng ý rồi? – Nàng run giọng hỏi.
– Có thể.
Thần thái của nàng có vẻ thấp thỏm, trong ánh mắt ánh lên một tia hy vọng.
– Tiểu nương tử, thay y phục cho phu quân nào. – Y khàn giọng nói.
Nhan Phá Nguyệt đờ đẫn đưa tay về phía thắt lưng của y…
– Cháy rồi! Cháy rồi!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô hoán.
Nhan Phác Tông cau mày, đắp tấm chăn mỏng lên người Nhan Phá Nguyệt, nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng hô hoán càng lúc càng to, bầu trời ngoài cửa sổ sáng rực, có nơi bị cháy.
– Ở yên đây. – Nhan Phác Tông nhỏm dậy, xuống giường, đang định tới bên cửa kiểm tra thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Nhan Phác Tông lặng lẽ nhìn cánh cửa. Nhan Phá Nguyệt không chút nghi ngờ, nếu lúc này có người xông vào, cho dù là ai thì Nhan Phác Tông sẽ không nói lời nào, lập tức giết hắn.
– Tùy Nhạn, Tùy Nhạn! Cháy rồi! Mau đưa quận chúa ra ngoài! – Có người lo lắng gọi to.
– Tùy Nhạn! Tùy Nhạn! Có phải ngủ say rồi không! Nếu không lên tiếng là chúng tôi xông vào đấy! – Một người khác phụ họa.
Nhan Phá Nguyệt từng nghe thấy giọng của họ, là các quân sĩ ban nãy đã vào phòng.
Nàng bất giác thở phào một tiếng, cả người thả lỏng. Ngẩng đầu lên, thấy Nhan Phác Tông đang nhìn mình, đôi mắt lạnh lẽo, hiển nhiên là đã nhìn thấy biểu cảm của nàng ban nãy.
– Tôi… – Nàng cố vớt vát, – Cần vài ngày để thích nghi.
Lúc này y mới mỉm cười, lại nhìn ra ngoài cửa, quay người nhẹ nhàng nhảy ra từ cửa sổ.
Nhan Phá Nguyệt khoác vội một chiếc áo choàng, thẫn thờ đi ra cửa, chờ cứu viện. Nàng nghĩ bụng, trốn được một lúc, chẳng trốn được cả đời. Ngày mai nàng vẫn là tân nương của y. Ha ha…
Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy thứ gì đó đang cử động.
Ánh mắt nàng dịch chuyển, dừng lại trên mặt đất.
Tùy Nhạn trên đất đã động đậy. Hắn nhảy vọt lên, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhan Phá Nguyệt sững sờ nhìn hắn. Chàng thanh niên ngày thường chất phác, hiền lành, nay đôi mắt rực sáng dị thường, nào có vẻ gì là say rượu.
Hắn đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, nói vọng ra ngoài:
– Chúng ta ra ngay đây, không sao, ta bảo vệ quận chúa, các người đi cứu hỏa trước đi!
Người ngoài cửa trả lời một tiếng, bước chân xa dần.
Bốn mắt nhìn nhau.
– Huynh… – Giọng nói véo von của Nhan Phá Nguyệt đột nhiên ngừng bặt.
Hắn vỗ liên tiếp mấy cái lên người Nhan Phá Nguyệt, phong tỏa các đại huyệt Thiên đột, Liêm tuyền, Đại lăng, Thừa sơn, nhất thời Nhan Phá Nguyệt không thể nói thành lời, cũng không thể cựa quậy.
Hắn vươn tay ra, dùng chiếc chăn bọc Nhan Phá Nguyệt lại, che kín cả đầu. Sau đó hắn vác nàng lên vai, chạy nhanh ra ngoài cửa chính.
Nhan Phá Nguyệt bị hắn bọc kín toát cả mồ hôi, lắc lư trên vai hắn. Loáng thoáng nghe thấy có tiếng hô hoán của mọi người, còn cả tiếng người chào hỏi Tùy Nhạn. Hắn trả lời vô cùng điềm tĩnh, bước chân không hề rối loạn, cứ như thế bước đi rất lâu mà không gặp trở ngại gì.
Cũng đúng, đêm động phòng hoa chúc, làm gì có chuyện Nhan Phác Tông còn để ám vệ canh giữ nàng?
Tiếng người xa dần, Nhan Phá Nguyệt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, dừng trên một cái… yên ngựa ấm áp.
Nàng hơi hoang mang, rồi lại thấy như được giải thoát, và cả sợ hãi…
Hoang mang là vì, nàng tưởng rằng tất cả đã được quyết định, nhưng lại đột nhiên nảy sinh biến cố khiến nàng không biết phải làm gì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận