Một người một ngựa đạp lên cành khô, xương gãy, len lỏi qua các binh sĩ đang đi qua đi lại. Có người ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tuấn mã là một dung nhan yêu kiều tựa tuyết, ngỡ ngàng dừng lại, nhưng con ngựa đó chạy nhanh như sao xẹt, chớp mắt đã chạy xa.
Tuy rằng tâm trạng vẫn còn rất kích động, nhưng Phá Nguyệt về tới lều trướng, tắm rửa sạch sẽ xong là cả người đã mệt mỏi, mềm nhũn nằm trên giường.
Chỉ có điều cả đêm trằn trọc, trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh những thi thể đẫm máu ấy. Khó khăn lắm mới mơ màng thiếp đi, nửa đêm nằm mơ, giật mình toát cả mồ hôi.
Giấc ngủ này không mấy ngon lành, khi nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao ba con sào. Một phụ nhân chạy vào, thần sắc kính sợ, nói với nàng:
– Cô nương, tướng quân nói, cô tỉnh dậy thì tới thành lầu.
Phá Nguyệt biết chắc chắn Bộ Thiên Hành muốn hỏi tường tận nguyên do chuyện ngày hôm qua, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Dọc đường, các binh sĩ đều ghé mắt nhìn nàng.
Phá Nguyệt mỉm cười gật đầu, thần sắc tự nhiên.
Nàng chịu đựng đủ rồi. Cả ngày vác cái mặt nạ ấy, cho dù là tác phẩm tuyệt diệu của Tô Ẩn Ẩn thì cũng vô cùng khó chịu. Nàng biết điệu bộ của mình ngày hôm nay trông rất kì quái, mặc binh phục, không bó ngực, cũng không eo, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ.
Nhưng đã lâu lắm rồi nàng chưa từng cảm thấy dễ chịu thế này. Từng trải qua sống chết, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ trở nên rạng rỡ. Dù sao cũng không cần che giấu tướng mạo nữa, nàng không cần sợ nữa.
Nàng bước từng bước về phía thành lầu mà Bộ Thiên Hành đang chỉ huy, trái tim lại từng bước trầm xuống.
Thắng rồi, họ thắng rồi.
Thắng rồi thì có nghĩa là, nguy cơ đã được hóa giải.
Cũng có nghĩa là, Nhan Phác Tông sẽ nhanh chóng tới đây.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ đi theo Bộ Thiên Hành và Dung Trạm cả đời, nếu không phải là vì chiến sự, giờ nàng đã ẩn cư ở một thôn làng nào đó rồi cũng nên?
Nàng nên đi thôi, để không làm liên lụy tới hai nam nhân này.
Cửa doanh trại mở ra, gương mặt anh tuấn của Bộ Thiên Hành đứng ngay trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm như nước hồ khiến nàng bỗng có một cảm giác chân thực và ấm áp.
Chàng rất bình tĩnh nhìn nàng, rồi quay người đi trở lại.
Nàng cảm thấy chàng hơi kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được.
Phá Nguyệt bước vào, Dung Trạm ngẩng đầu lên, không nhìn mặt nàng mà nhìn những đường cong đầy đặn được bao bọc trong quân phục, bất giác đờ người ra. Sau đó, ánh mắt cứ găm thẳng vào đỉnh đầu Phá Nguyệt.
Bộ Thiên Hành ngồi xuống, vẫn không nhìn Phá Nguyệt mà nhìn bản đồ.
– Gan to gớm nhỉ. – Ngữ khí của chàng vẫn tỏ vẻ khinh mạn như mọi khi.
Phá Nguyệt đã nghĩ sẵn những gì cần nói, hiền hòa nói:
– Khi đó tôi bị người ta đưa lên thành lầu, cũng chỉ vì muốn sống thôi, nên không kịp bẩm báo. – Thế là nàng báo cáo tình hình cùng phán đoán của mình ngày hôm qua cho chàng nghe một lượt.
Bộ Thiên Hành và Dung Trạm trao nhanh ánh mắt, Dung Trạm mỉm cười nói:
– Biết hôm qua các người đã giết được bao nhiêu quân địch không?
Phá Nguyệt nghĩ ngợi:
– Ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tên?
Chẳng mấy khi Dung Trạm có ánh mắt tinh nghịch thế này:
– Hơn hai nghìn người.
Phá Nguyệt khựng lại, nhìn chàng với vẻ khó tin, rồi lại nhìn Bộ Thiên Hành. Thần sắc Bộ Thiên Hành vốn đang lạnh lùng, lúc này trên mặt cũng nở một nụ cười, gật đầu với nàng.
Lông mày Phá Nguyệt giãn ra, thành một nụ cười rạng rỡ.
Bộ Thiên Hành chầm chậm đưa ánh mắt, trầm giọng nói:
– Cô giả truyền quân lệnh, mở cổng thành, vô cùng nguy hiểm, lấy công chuộc tội nên ta không phạt cô nữa.
Phá Nguyệt bẽn lẽn gật đầu. Tuy rằng Bộ Thiên Hành bình thường hay đùa cợt, nhưng trong quân tình, một lời nặng tựa Thái Sơn. Mặc dù giờ bị chàng trách móc thì nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe.
– Với người ngoài thì vẫn nói như những gì nàng nói, là mệnh lệnh của đại ca. – Dung Trạm mỉm cười nói.
– Hiểu rồi. – Phá Nguyệt rất rõ, nếu các binh sĩ mà biết chân tướng thì cho dù kết quả có tốt đến đâu cũng sẽ cảm thấy nàng đang làm càn, Bộ Thiên Hành đã quá dung túng cho nàng.
– Liên quân năm nước lần này tổng cộng bị tổn hại hơn hai vạn người ở thành Mặc Quan. – Dung Trạm thở dài, – Sáng sớm hôm nay, sứ giả tới báo, ba vạn quân Bắc Lộ của triều đình đã xuất phát chi viện cho tiền tuyến, Đại Hoàng tử cũng đích thân ra tiền tuyến cầm quân. Liên quân đã nghe tin bỏ chạy, thành Mặc Quan đã không còn nguy hiểm nữa.
Phá Nguyệt cả mừng: Tốt quá! Địch nhân lui binh triệt để, trận chiến này coi như đại thắng rồi!
– Phá Nguyệt, chúng ta muốn hỏi nàng, hôm nay có sẵn sàng nhận thân phận trợ tá để bàn chuyện quân sự với đại ca không? – Dung Trạm dịu giọng hỏi.
Phá Nguyệt khựng lại, ngước mắt nhìn Bộ Thiên Hành. Không hiểu vì sao mà hôm nay chàng nói rất ít, hình như hơi… lạnh nhạt với nàng?
– Tôi được không? – Tim nàng rúng động.
Giọng nàng run rẩy, câu hỏi rất khẩn thiết, nụ cười thoáng qua trên mặt Bộ Thiên Hành:
– Tàm tạm.
Dung Trạm thì nói:
– Phá Nguyệt không cần khiêm tốn. Đại Tư rất trọng dụng nhân tài, nếu không phải vì thân phận của nàng đặc biệt, lại không có quân tịch thì sau chiến dịch này sẽ được thăng liền ba cấp.
Nàng thấy trong lòng ngọt ngào, tuyệt thật.
Thì ra trong mắt họ, cuối cùng nàng cũng không còn là một nữ tử yếu ớt cần bảo vệ nữa.
Nàng cười nói:
– Được, vậy để tôi suy nghĩ.
Dung Trạm và Bộ Thiên Hành đưa mắt nhìn nhau, cùng bật cười. Lúc này có một binh sĩ tới báo cáo về tình hình tổn thất về binh khí, thần sắc hai người lập tức nghiêm túc lại, chăm chú lắng nghe và lại dặn dò thêm một hồi.
Phá Nguyệt ngồi nghe cũng chán, liếc thấy đĩa bánh bao đặt trên bàn mới thấy bụng mình cồn cào, bèn lại gần, cầm một cái lên rồi thản nhiên ngoạm một miếng to.
Thơm thật, có lẽ sau thắng lợi, ăn cái gì cũng ngon đặc biệt!
Nàng ăn vài miếng đã hết quá nửa cái, còn lại một miếng nhỏ nhét hết vào miệng, thò tay ra lấy cái thứ hai. Ai ngờ vừa ngước đầu lên thấy Bộ Thiên Hành và Dung Trạm đều đang nhìn mình.
Nàng tưởng là có tình hình gì khẩn cấp nên nuốt vội miếng bánh, suýt thì bị nghẹn, khó nhọc hỏi:
– Sao thế?
Hai người lặng lẽ ngắm đôi má mịn màng tinh tế của nàng, vậy mà giờ đã phồng mang trợn mắt nhét bánh bao. Có lẽ ở trong quân đội với đám nam nhân lâu quá, nàng lại đóng giả Tiểu Tông thành quen, nên tướng ăn hơi thô lỗ.
Ngoại hình yêu mị, hành động thì thô lỗ, thực sự là quá trái ngược nhau.
Hai người đều không lên tiếng, cùng quay mặt đi, tiếp tục dặn dò binh sĩ. Binh sĩ đó đã nhìn Phá Nguyệt tới thất thần, hoảng hốt tỉnh lại, miệng ấp a ấp úng.
Hai ngày tiếp theo, Phá Nguyệt không gặp hai người họ. Sau chiến sự có rất nhiều chuyện vụn vặt cần giải quyết, hai người bận tối tăm mặt mũi, làm gì còn thời gian quan tâm tới nàng.
Chỉ có nàng thi thoảng rảnh rỗi đi lang thang trong thành, đám binh sĩ tuy rằng vẫn còn kinh ngạc, nhưng cái danh hiệu “Mục hiệu úy” đã được truyền đi rộng rãi.
– Mục Thanh Mục Hiệu úy! – Lưu Đô úy còn tới bái kiến nàng, truyền đạt lời cảm tạ và sự tôn kính của các huynh đệ dành cho nàng.
– Mục Hiệu úy tuy là nữ tử, nhưng mọi người đều bằng lòng sau này đi theo Mục Hiệu úy. – Lưu Đô úy nói.
Phá Nguyệt biết, Đại Tư cũng không ít các nữ tướng, Bộ Thiên Hành định dùng cái tên “Mục Thanh” để báo cáo công lao của nàng, xác thực cái tên giả cho nàng với thân phận Hiệu úy. Nhưng nàng biết, như thế cũng không ngăn nổi Nhan Phác Tông. Nàng đã quyết ý đi rồi, đối với sự giúp đỡ của Bộ Thiên Hành và sự trung thành của Lưu Đô úy, nàng thấy thật hổ thẹn.
– Tôi chỉ đánh bừa thôi, không có bản lĩnh thực sự, Đô úy đừng kỳ vọng quá cao vào tôi. – Nàng nói.
Lưu Đô úy bật cười ha hả.
Khó khăn lắm mới chỉnh đốn thành Mặc Quan mới hoàn tất, hơn hai nghìn tàn quân Xích Thố Doanh hào khí ngút trời, Phá Nguyệt cũng thu dọn tay nải định không từ mà biệt. Đúng vào lúc này, một bức thư khẩn cấp yêu cần cứu viện được gửi tới thành Mặc Quan.
“Đại Hoàng tử đích thân ra tiền tuyến khao quân, đội thân vệ bị hàng ngàn quân địch bao vây tại bờ sông Hắc Sa, nguy hiểm cận kề! Lệnh cho Bộ Thiên Hành nhanh chóng đi cứu viện!”.
Trong bức thư có ấn chương của Đại Hoàng tử, Bộ Thiên Hành và Dung Trạm vừa nhìn đã hiểu – sông Hắc Sa nằm cách phía Tây Bắc thành Mặc Quan hơn năm trăm dặm, Xích Thố Doanh là đội quân ở gần họ nhất, rất có khả năng Đại Hoàng tử xui xẻo gặp phải cánh liên quân đã bỏ chạy khỏi thành Mặc Quan nên rơi vào vòng vây.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận