Thẩm Thần nghe xong như có điều suy nghĩ, ngược lại không cưỡng ép truy vấn nữa.
Đợi đến khi trở về, anh trai này và Thẩm Thần trao đổi với nhau nhiều hơn, thân thiết rất nhiều.
Cố Khanh mỉm cười nhìn, nếu không phải thích người ta thì Thẩm Thần đã không cố ý hỏi cô.
Trong ba người bạn, hai người đã có người yêu, Cố Khanh mới gần đây thấy anh mình bị giục kết hôn, cô đâm ra lo âu.
Cộng thêm đồng đội Trần Nhất Khả lúc này ăn cơm luôn thả hồn theo gió.
Cố Khanh đẩy Trần Nhất Khả: “Nhất Khả, sao cậu không nói chuyện? Gần đây tiểu thuyết viết thế nào rồi?"
Trần Nhất Khả hiện tại viết tiểu thuyết thu nhập còn nhiều hơn nhân vật văn phòng bình thường.
Chẳng qua bởi vì muốn không ngừng đánh chữ mỗi ngày, còn cần vắt óc tìm kiếm linh cảm, Trần Nhất Khả hiện tại càng thành trạch nữ.
Hôm nay nếu không phải là mấy người bạn tốt hẹn cô ấy ra ngoài, không chừng Trần Nhất Khả vẫn trồng nấm trong nhà.
"A?" Trần Nhất Khả từ trong mê mang ngẩng đầu lên.
Ủa?
Cổ Khanh lúc này mới phát hiện, trong khí tràng quanh thân Trần Nhất Khả từ khi nào có thêm một nụ hoa?
Còn là hoa đào?
Chẳng qua nụ còn nhỏ xíu nên lúc trước Cố Khanh không chú ý.
“Nhất Khả, gần đây cậu gặp ai đó không tệ hả?”
Cố Khanh dừng một chút, mới chậm rãi hỏi.
Trần Nhất Khả sửng sốt, ý thức được Cố Khanh hỏi cái gì, nhớ tới người gặp trong tiệc cuối năm của trang web, mặt cô ấy ửng hồng.
Thì ra trong bốn người bạn, chỉ còn mình cô là cô đơn sao?!
Cố Khanh bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời u tối quá.
Cuộc tụ hội bạn bè tràn ngập bong bóng màu hồng chấm dứt, Cố Khanh nhịn không được lấy điện thoại di động của mình ra nhìn một chút.
Cố Khanh có hai điện thoại di động.
Một cái là công cụ liên lạc cô thường dùng, một cái là dụng cụ liên lạc địa phủ đưa đến sau khi cô đại lý Âm Dương Tuần Tra Sử, nghe nói được kỹ thuật viên phần mềm của địa phủ chuyên môn cải tạo.
Trong danh sách liên lạc của điện thoại địa phủ có một hàng nhân vật nổi tiếng, nào là bốn Phán Quan, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường.
Tên của Khương Mặc Ngôn xuất hiện ở vị trí đầu tiên trong danh sách.
Lúc Cố Khanh mới lấy được điện thoại cũng từng gửi tin nhắn cho Khương Mặc Ngôn, chẳng qua đều như đá chìm đáy biển.
Đợi đến khi thân thể và linh hồn của cô gần như vừa khớp hoàn mỹ, có thể giống như người bình thường, cô mới nhận được tin nhắn đầu tiên từ Khương Mặc Ngôn.
Khương Mặc Ngôn: Cố Khanh, tôi còn sống, xin chờ tôi trở về, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Còn Cố Khanh? Cô trả lời đơn giản chỉ một chữ à.
Ngẫm lại đi, chỉ để lại một dòng chờ tôi trở về không rõ ràng, sau đó đi địa phủ bặt tin mấy tháng đây là có ý gì?
Đương nhiên, ở chung thời gian dài như vậy, Cố Khanh cũng biết Khương Mặc Ngôn có thiện cảm với mình.
Nhưng!
Không có tỏ tình, không tặng hoa, cứ như vậy để lại một câu, Cố Khanh cảm thấy mình đáp lại anh đã là rộng lượng lắm rồi.
Khương Mặc Ngôn tựa hồ ý thức được cái gì, vội vàng giải thích cho Cố Khanh, cô mới biết được công đức trên người anh đều dùng vào việc trấn áp Tà Thần.
Thiên Đạo có giáng công đức xuống lần nữa, nhưng chậm chạp đến lạ.
Mà không có công đức áp chế, bởi vì linh hồn quá mạnh nên Khương Mặc Ngôn bị bài xích không thể vào trần gian.
Muốn trở về phỏng chừng phải chờ thêm thời gian dài.
Sau đó, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn bắt đầu trở thành cư dân mạng, mỗi ngày đều tán gẫu vài câu.
Quan hệ của hai người chắc cũng giống bên Thẩm Thần trên tình bạn, dưới tình yêu.
Chẳng qua, Khương Mặc Ngôn trước kia mỗi ngày đều nhắn tin vài câu với cô, nay đã ba ngày không liên lạc, khiến Cố Khanh hơi lo.
Nỗi lo này kéo dài đến ngày Hách Viện Viện kết hôn.
Cố Khanh, Thẩm Thần và Trần Nhất Khả làm phù dâu.
Hách Viện Viện tổ chức đám cưới kiểu phương Tây, ở nhà thờ từ linh mục chứng kiến quan hệ hôn nhân của bọn họ, sau đó hỏi hai bên có đồng ý đối phương trở thành vợ/chồng của mình, sau đó trao đổi nhẫn.
Rồi đến ném hoa.
Có tin đồn nói rằng người bắt lấy bó hoa sẽ là người kết hôn tiếp theo.
Cố Khanh tự nhiên là sẽ không đi cướp hoa, chẳng qua thời khắc hạnh phúc của bạn khiến cô bất chợt nhớ đến cư dân mất tích nào đó.
Cố Khanh nhìn đám người ở phía trước giành giật cướp bó hoa, bỗng cảm giác có một người đứng cạnh mình từ bao giờ.
Cố Khanh ngẩng đầu nhìn qua.
Sau đó, cô mỉm cười.
Làm người thực vật một năm, Khương Mặc Ngôn gầy như một cây gậy trúc cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô.
Anh vươn tay về phía cô, cười nói: “Tôi đã trở lại, muốn tự mình nói với em rằng tôi thích em, emlàm bạn gái của tôi được không?”
Cố Khanh nhìn anh, chậm rãi đáp lại:
“Được.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận