- Trang Chủ
- Đô thị
- Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mặt Bắt Cóc (Dịch)
- Chương 97: PHẦN MỀM CỦA MÃ HÁCH HIÊN
Nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Ngự cứng đờ ngạc nhiên.
Khuôn mặt của Thẩm Kỳ soát một cái trắng bệch, kêu lên, “Thật sự chết rồi sao?”
“Ừ.”
Tiêu Ngự gật đầu, ánh mắt thay đổi.
“Anh ta làm sao dám, anh ta làm sao dám!”
Cả người Thẩm Kỳ run rẩy, mắt dần dần đỏ lên.
Hử?
Tiêu Nghĩ nghĩ đến một vấn đề.
Rõ ràng quan hệ người yêu, sáu năm tình cảm.
Sau khi Mã Hách Hiên vào trại giam, từ đầu đến cuối Thẩm Kì chưa từng đi thăm qua hắn ta?
Không kì lạ sao?
“Không dự định nói gì với tôi sao?”
Tiêu Ngự nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ đang khóc.
“Sau khi anh ta vào trại giam.......”
Thẩm Kỳ cúi đầu, nước mắt cuối cùng đã rơi xuống, “Bạn thân tôi đã tìm tôi.”
Mắt Tiêu Ngự híp lại, “Cô ta không phải là muốn làm gì cô đấy chứ?”
“Cô ta..... đe dọa tôi.”
Thẩm Kỳ khóc thút thít, “Còn bảo người khác đánh tôi, chụp...... ảnh khỏa thân của tôi!”
Oanh!
Trong đầu của Tiêu Ngự nổ một cái.
Ánh sáng ở trong đầu cạn kiệt phát ra, như một tia chớp xẹt qua.
Đây mới là mới nguyên nhân khẩn cấp vượt ngục của hắn sao?
Vì một người phụ nữ có thể làm đến bước đường này sao?
Tiêu Ngự hít sâu một hơi.
Đáp án là có thể!
Từ xưa đến nay.
Có bao nhiêu người đàn ông vì người phụ nữ của mình.
Tức giận, mười vạn biển máu.
Vì tình, nước mất nhà tan.
Giả sử nếu như Mã Hách Hiên là loại người này........
“Cho nên, cô mới không đi trại tam giam thăm anh ta?”
m thanh của Tiêu Ngự dịu xuống.
Bởi vì người phụ nữ trước mắt là một nạn nhân.
“Ừ!”
Khuôn mặt rơi đầy nước mắt của Thẩm Kỳ gật đầu, “Tôi sợ anh ấy nhìn ra!”
Nếu đã thích anh ta như thế, tình cảm sâu đậm như thế.
Cô không đi, anh ta lại không nghi ngờ sao?
Cho nên anh ta tìm người nghe ngóng tin tức của cô?
Sau đó, biết được việc này?
Cuối cùng, vượt ngục rồi?
Từng cái phỏng đoán hiện lên trong đầu Tiêu Ngự.
Loại sự việc này không có mấy người đàn ông nào có thể nhẫn nhịn được.
Nhưng mà, liên tiếp giết hại hai cảnh sát.
Vượt ngục, lại giết người.......
Tiêu Ngự cau mày, cảm thấy có chút không đúng.
“Người bạn thân đó của cô......”
Tiêu Ngự nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Kỳ, “Đe dọa cô cái gì?”
“Cô ta muốn phần mềm của Hách Hiên.”
Vành mắt của Thẩm Kỳ sưng đỏ, thút thít nói: “Trước khi vào trại giam, quả thực Hách Hiên để ở chỗ tôi một ổ cứng di động. Tôi không chịu được....... liền đưa cho cô ta!”
Ổ cứng di động?
Tiêu Ngự sửng sốt một cái, bên trong là chứa phần mềm của Mã Hách Hiên nghiên cứu sao?
Thế thì cái phần mềm này, rốt cuộc là gì?
Bỗng nhiên, biểu cảm của Tiêu Ngự trở nên cổ quái.
Có phải là một loại có thể.........
Mã Hách Hiên vượt ngục, không phải là vì Thẩm Kỳ trước mắt, mà là vì phần mềm?
Nếu không thì, tại sao vừa mới vượt ngục ra ngoài.
Liền đem bạn thân của bạn gái giết hại rất tàn nhẫn?
Mặc dù loại sự việc bạn gái bị chụp ảnh khỏa thân, là người đàn ông cũng không chịu được.
Nhưng nhớ đến nữ thi thể đó.......
Răng bị nhổ sạch, lưỡi bị cắt đứt, còn có trên thi thể kia có một chút dấu vết bị tra tấn trước khi chết.
Trong đầu của Tiêu Ngự có hai chữ: WOOH!
.........
Rời khỏi nhà của Thẩm Kỳ,
Tiêu Ngự truyền xuống hai mệnh lệnh.
Mặc dù người bạn thân kia chết rồi, nhưng lúc đầu người đe dọa Thẩm Kỳ đều không thể buông tha.
Đây là phạm tội!
Mệnh lệnh thứ nhất là bắt người đe dọa.
Mệnh lệnh thứ hai......
“Tra một chút, rốt cuộc Mã Hách Hiên phát triển là phần mềm gì.”
Trong xe cảnh sát, Tiêu Ngự nhắm mắt.
Một nhân viên an ninh quốc gia lấy điện thoại ra........
Rốt cuộc là phần mềm gì, lại khiến hắn điên cuồng như vậy?
Tiêu Ngự nghĩ không ra.
Như loại hệ thống apple của kiếp trước, cực kì lợi hại.
Loại phần mềm kia có thể là một người hai người, thậm chí là một số tiểu đội có thể phát triển ra.
Tiêu Ngự nghĩ không ra rốt cuộc là phần mềm gì có thể khiến một người, điên cuồng đến bước đường này!
Quay về hội đồng thành phố.
Tin tức của phương diện an ninh quốc gia tra được.
“Trí tuệ......... nhân tạo?”
Tiêu Ngự có chút ngốc rồi.
Trí tuệ nhân tạo là cái gì, rất nhiều người đều biết.
Đó là một loại sản phẩm ảo, là hình thái trí tuệ được sinh ra bởi kỹ thuật số.
Lại nói thẳng ra, chính là thế giới mọi người muốn trong máy tính ảo.
Tạo ra một cái có ý thức, có chính mình, có sự sống ảo của tư duy, đưa nó sử dụng trong thực tế.
Nó xuất hiện chưa?
Nghiêm túc mà nói, nó sớm đã xuất hiện rồi.
Chính là AI trong miệng của mọi người, sớm đã hòa nhập vào cuộc sống của con người.
Như phần mềm gõ chữ thường thấy nhất.
Nó có thể căn cứ vào pinyin, năm nét..... bạn nhập vào, một loại phương pháp nhập vào, căn cứ vào thói quen tốt của bạn, dần dần sinh thành một loại phương thức gõ chữ tiện lợi mà bạn quen thuộc.
Lại ví dụ nói về điện thoại, có lúc mọi người sẽ nhận được một số điện thoại quảng cáo.
Rõ ràng bạn cảm thấy lời nói của đối phương rất kì lạ, nhưng chính là giọng của con người.
Có lúc bạn nói một câu, cô ấy có thể cho bạn một số câu trả lời cùng loại.
Thật ra đó đều không phải là người thật, mà là trí tuệ nhân tạo có thể thông qua điện thoại của bạn, đưa ra một số lời nói được thiết lập tốt.
Mặc dù trí tuệ nhân tạo sớm đã xuất hiện, nhưng bây giờ nó ở một loại giai đoạn ‘không quá thông minh’.
Tạm thời vẫn không thể làm được giống như con người, tình trạng có ý kiến của bản thân và tư duy của bản thân......
Vấn đề xuất hiện rồi.
Mã Hách Hiên là đang nghiên cứu loại đồ vật này?
Tiêu Ngự có chút không thể lí giải.
Đến cả mấy ngành máy tính, ngành phần mềm, thậm chí là một số quốc gia, đều chưa hoàn toàn hiểu rõ trí tuệ nhân tạo.
Mã Hách Hiên dựa vào cái gì mà dám nghiên cứu phát triển?
Anh ta không chỉ nghiên cứu.
Thậm chí có người vì nó mà không tiếc đi đe dọa bạn gái của Mã Hách Hiên.
Thậm chí có thể, Mã Hách Hiên vượt ngục, cũng là vì nó.
Lẽ nào nói.......... da đầu Tiêu Ngự tê dại.
Đừng nói với tôi, Mã Hách Hiên thật sự nghiên cứu ra một trí tuệ nhân tạo......... có ý thức, có bản thân, có tư duy? !
Hành vi truy nã trên khắp thành phố vẫn tiếp tục.
Hai người Mã Hách Hiên và Lô Giai này, giống như biến mất không có căn cứ.
Không, Tiêu Ngự có do dự.
Bọn họ vẫn ở trong thành phố này!
Vậy thì làm thế nào để tìm được bọn họ?
Tiêu Ngự quay về trại tạm giam.
Đến lúc điều tra tấm bản đồ ra vào trại tạm giam kia, là xảy ra chuyện gì.
“Giấy và bút, tìm nguồn gốc đưa đến.”
Tiêu Ngự nhìn hai nhân viên an ninh quốc gia, “Mấy cái vị trí trên bản đồ như nơi ra vào là nơi bọn họ không có khả năng đi được, thậm chí là không thể đi vào. Nhưng hai người họ hết lần này đến lần khác có thể vẽ ra được tấm bản đồ ra vào này, khẳng định là có cái gì đó chúng ta không phát hiện....... Tìm nó ra!”
Hai nhân viên an ninh quốc gia đi rồi.
Rất sảng khoái!
Nhìn bóng của hai nhân viên an ninh quốc gia, Tiêu Ngự cảm thán.
Năng lực mạnh, không ép buộc, làm việc đáng tin, tất cả mệnh lệnh của bạn, đều có thể hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.
Hiệu quả cao khủng khiếp!
Nghiêm túc mà nói, an ninh quốc gia cũng là một loại cảnh sát.
Nhưng mà lại là loại tinh anh đẳng cấp nhất trong cảnh sát.
Vạn dặm mới tồn tại một người!
Chính là vì hiệu suất làm việc cao.
Không đến một tiếng, việc mà Tiêu Ngự bảo họ làm đều tra được toàn bộ rồi.
Đồ là một phạm nhân đưa.
Lúc Tiêu Ngự nhìn phạm nhân này, lại được biết ‘thân phận’ của anh ta.
Có chút kinh ngạc nhỏ.
Thân phận của đối phương có chút thú vị.
Người đứng đầu tù nhân, hoặc là nói........
Ngục bá* !
* ngục bá: xưng bá trong tù và bắt nạt các tù nhân khác trong nhà tù
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận