- Trang Chủ
- Đô thị
- Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mặt Bắt Cóc (Dịch)
- Chương 91: HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ LÍ DO
Giết người đã là chuyện lớn, người chết còn là cảnh sát, cướp súng cảnh sát.
Đem ba loại sự việc này kết hợp với nhau......
Tiêu Ngự: Nếu không, mình vẫn là về nhà ngủ thôi, vụ án này quá dọa người!
“Đi, đưa cậu đi xem xem.”
Triệu Trường Sơn nhìn Tiêu Ngự, ánh mắt sáng lên một chút, “Cậu cũng đi giúp tìm manh mối đi.”
“.......”
Ánh mắt Tiêu Ngự thay đổi, nhìn Triệu Trường Sơn một cái.
Không phải, lão đại anh bán tôi bán dứt khoát lưu loát như vậy, là coi tôi thành người công cụ dùng sao?
Người đều chạy rồi, xem trại giam còn có thể tìm được manh mối gì?
Khẳng định là muốn biết tội phạm vượt ngục chạy như thế nào.
Đợi Tiêu Ngự vào trại giam xem một vòng, lại đi tới phía sau.
Cả người đều không tốt.
Bởi vì anh gặp được quỷ rồi!
Ý gì?
Hai tội phạm vượt ngục, đều là ‘tạp dịch’ trong trại tạm giam.
Loại tạp dịch “890” này, bình thường là phạm nhân có thời hạn thi hành án không cao trong trại tạm giam, không lâu sau thì sẽ được thả ra.
Trại tạm giam cũng có phạm nhân?
Có, thời hạn thi hành án không cao.
Thời hạn thi hành án dưới một năm không cần đưa vào nhà tù, có thể giữ lại ở trại giam chịu hình phạt.
Loại phạm nhân này có rất nhiều trong trại tạm giam.
Có thể trở thành phạm nhân tạp dịch, thời hạn thi hành án đa số là nửa năm trở xuống.
Đợi vài tháng cũng có thể thả ra.
Vậy thì ngươi đến nói với tôi, hai phạm nhân lập tức sẽ được thả ra.
Bọn họ phải uống bao nhiêu rượu giả, giết người, cướp đồng phục cảnh sát, sau đó vượt ngục?
Có phải là gặp được quỷ sống hay không?
Cho nên, cảnh ngục sẽ phòng bị họ sao?
Khẳng định sẽ không, cậu cũng muốn thả ra rồi, khẳng định sẽ không làm loạn ở trong trại tạm giam đi?
Làm loạn có thể thêm thời hạn thi hành án!
Lúc bình thường, cảnh ngục rất yên tâm với những tạp dịch này, quản lí tương đối lỏng lẻo.
Đây cũng là để tạp dịch ở trong trại tạm giam có được nhiều tự do, có lúc mở cửa ngục một chút.
Bọn họ có thể tự do ra vào, cửa của phòng giam có lúc cũng không khóa.
Bởi vì người trái đất đều biết, chỉ cần trí thông minh online.
Phạm nhân như vậy tuyệt đối sẽ không làm loạn, sẽ không chạy.
Kết quả..........
“Quá không hợp lí đi?”
Tiêu Ngự lấy lại tinh thần, nhìn về Triệu Trường Sơn.
“Cậu hỏi tôi?”
Tiệu Trường Sơn trợn mắt, “Quỷ mới biết!”
Lúc hai người đi ra trại tạm giam, rất trùng hợp, gặp được hội đồng thành phố...... Cục trưởng
Tiêu Ngự gặp qua đại cục hai lần, ấn tượng rất sâu sắc.
Không phải là loại hình quan chức cũ tiền tệ.
Làm sao để hình dung?
Người này chính là cố gắng dùng công lao để đổi lấy địa vị ngày hôm nay.
Nghe Triệu Trường Sơn nói qua, Cục Trưởng đã từng là cảnh sát nổi tiếng của Tân Thành.
Ngoại trừ Tiêu Ngự, là người duy nhất tồn tại trong nội bộ hệ thống cảnh sát Tân Thành, từng được trao huân chương nhất đẳng công!
Lợi hại không?
Tiêu Ngự rất rõ chỉ là phá án lợi hại, không có nghĩa là ngươi cũng có tài năng lãnh đạo.
Người điều tra tội phạm có thể đồng thời kết hợp phá án và tài năng lãnh đạo, còn ngồi lên vị trí cục trưởng.
Ngươi nghĩ đi, đây phải là người như nào?
“Tiêu Ngự?”
Lúc cục nhìn thích Tiêu Ngự, khuôn mặt vốn lạnh lùng lộ ra một nụ cười ấm áp, “Không sao chứ? Vết thương khỏi chưa?”
Hử?
Trong lòng Tiêu Ngự động một cái.
Đây là biết vụ án của đoạn thời gian trước mình phá cùng an ninh quốc gia?
Cũng đúng, đại boss đến được cấp bậc này, con đường tin tức không cần phải nói.
“Xin chào!” Tiêu Ngự giơ tay hành lễ.
Người khác khách sáo với bạn, lễ phép mà bạn nên có vẫn là cần có.
“Không phải là trường hợp chính thức, thu hồi bộ dáng này đi.”
Vân Hướng Quốc cười đưa tay, vỗ vai của Tiêu Ngự, trong mắt có ánh sáng, nhìn như đừa giỡn nói: “Việc lớn phía trên làm xong rồi, việc nhà có phải cũng nên giúp một tay không?”
Quả nhiên, đại boss biết.... Tiêu Ngự hiện ra khuôn mặt tiểu bạch thỏ ngơ ngác, “Việc lớn gì?”
“Ha ha!”
Vân Hướng Quốc cười lớn, nhìn vào mắt của Tiêu Ngự có chút ý vị sâu xa, “Mấy ngày này đi cùng tôi, không sao chứ?”
Việc này không phải nói với Tiêu Ngự, mà là nhìn về hướng Triệu Trường Sơn.
“Không sao.”
Đối mặt với đại boss cần người, Triệu Trường Sơn liên tục gật đầu.
Tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của anh ta....... Ngài thật sự là chó!
Không đúng, các người đều không hỏi ý kiến của tôi sao?
Tiêu Ngự ở một bên mắt chữ A mồm chữ O.
Có phải không chơi nổi?
Phải biết rằng từ lúc anh tham gia vào đại đội điều tra tội phạm.
Đường đường chính chính thời gian ở đại đội nửa giờ đều không có.
Vụ án thảm sát diệt môn, anh chơi cùng tổ chuyên án của đại đại triều tra tội phạm một tuần.
Vụ buôn lậu thi thể, chơi cùng an ninh quốc gia.
Trước đó không lâu đi Kinh Thành một chuyến, quay về dưỡng thương một tháng.
Bây giờ lại muốn chạy việc vặt cho cục trưởng?
Tiêu Ngự cảm thấy bản thân bị mạo phạm rồi!
Trong lòng anh cự tuyệt, chân lại bước theo Vân Hướng Quốc......
Không có tổ chuyên án gì.
Phòng hội nghị hội đồng thành phố biến thành bộ chỉ huy.
Các lãnh đạo đơn vị phá án lớn đều đã tụ họp, bàn bạc bắt hai tội phạm vượt ngục.
“Mắt camera giám sát không tìm được dấu vết của phạm nhân, suy đoán nên là trốn đi từ đường núi.”
“Nhanh chóng phái hai con chó nghiệp vụ, cùng lần theo dấu vết, nghi ngờ phạm nhân hiểu rõ chống trinh sát.”
“Cảnh sát vũ trang đã vào núi tìm kiếm, vùng núi lớn, nhân lực không đủ, việc điều tra cũng rất khó khăn.”
“Hậu cần cũng xuất đi hai mươi chiếc máy bay không người lái....... cũng không có kết quả!”
“.......”
Đội trưởng đội điều tra tội phạm, đứng trong phòng hội nghị, báo cáo tiến triển tình tiết vụ án.
Những lời này của anh ấy, người của Tiêu Ngự ở trong phòng hội nghị một chữ cũng không nghe vào.
Mà là đang xem hai tập hồ sơ.
Tập đầu tiên.
Lô Giai, nam, 31 tuổi, người thành phố, gia đình sống ở.......
19 tuổi bỏ học để đi làm, 19 tuổi bởi vì vụ án cướp đoạt, bị phán xét thi hành án ba năm, hoãn thi hành ba năm.
22 tuổi, lại do ăn trộm vào tù..........
Cho đến 27 tuổi, do ăn trộm và các tội danh khác mà ra vào tù vô số lần, thành một tội phạm quen thuộc.
28 tuổi, Lô Giai cùng người khác vào phòng trộm cướp, bởi vì chứng cứ vụ án không đủ, đã bị giam ở phòng tạm giam.
Cho đến 30 tuổi, vụ án có rất tiến triển, chứng cứ vô cùng xác thực, bị phán xét thi hành án ba năm.
Thời hạn thi hành án bây giờ, còn có 2 tháng 5 ngày........
Cũng chính là nói, anh ta đã bị giam trong trại tạm giam cho đến lúc phán xét rồi chấp hành hình phạt, sắp mãn hạn ba năm tù.
Nhưng.......... giết người vượt ngục!
Tập thứ hai.
Mã Hách Hiên, nam, 33 tuổi, người thành phố h5.5.............
Sinh viên chưa tốt nghiệp, am hiểu máy tính.
22 tuổi dùng năng lực độc lập mở rộng phần mềm.
23 tuổi gây dựng một đoàn đội phát triển phần mềm.
Lúc 25 tuổi, bán một app phần mềm, bán được ba trăm vạn.
Lúc huy hoàng, tài sản một người vượt qua hai nghìn vạn.
Lúc G tuổi, bởi vì mang tất cả tài sản đều đưa vào mở rộng phần mềm, nghiên cứu và phát triển tròn năm năm.
Kết quả...... bạn gái báo cảnh sát, tố cáo mạnh mẽ Mã Hách Hiên, còn có video làm chứng, bị bắt.........
Nguyên nhân sau này là chứng cứ không đủ, được thả ra.
Kết quả sau khi Mã Hách Hiên được thả ra, lại cầm dao đi đâm bạn gái, lại lần nữa bị bắt.
Sau đó bị kết án ba tháng tù giam, bị giam ở trại tại giam.....
Xem xong hai tệp hồ sơ cá nhân của tội phạm, Tiêu Ngự không thể lí giải.
Bởi vì, hoàn toàn không có lí do giết người vượt ngục!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận