- Trang Chủ
- Đô thị
- Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mặt Bắt Cóc (Dịch)
- Chương 76: TÔI LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
Manh mối quả thật không đứt.
Bởi vì, biết phần tử tội phạm là sử dụng loại phương pháp đó để thôi miên người bị ngươi!
Phòng livestream có thể tiến hành thôi miên?
Đáp án là khẳng định!
Thủ đoạn quan trọng của thôi miên là thông qua các phương thức như lời nói, cử chỉ, đồ vật tiến hành dẫn dụ.
Thông qua livestream, hoàn toàn có thể làm được!
........
Khi đó, Tiêu Ngự cầm một đĩa nhạc.
Thông qua lời của Lã Kim Nhan, an ninh quốc gia tìm đứa trẻ đó, lấy về đĩa nhạc.
m nhạc trong đĩa nhạc......... tinh linh ngủ say!
Đứa trẻ năm tuổi, đủ để nhận người rồi.
Đĩa nhạc là một anh trai đưa cho nó.
Anh trai rất trẻ tuổi!
Thông qua miêu tả của đứa trẻ, tuổi tác khoảng hơn hai mươi.
Tiêu Ngự đơ rồi.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu: Không thể nào!
Nếu như là người tình nghi, sao lại trẻ tuổi như vậy?
Vụ án bắt đầu vào năm năm trước.
Năm năm trước anh ta bao nhiêu tuổi?
Thông qua thôi miên, kế hoạch, thực hiện kế hoạch, thời gian lùi về, nói không rằng sẽ trẻ hơn!
14-15 tuổi đã nghĩ đến phạm tội, đồng thời có thể thiết kế ra vụ án khiến an ninh quốc gia đều đau đầu.
Có khả năng, nhưng tính khả năng rất nhỏ.
Phạm tội thiên tài, không phải là cải trắng.
Đồng bọn?
“Năng lực chống trinh sát của đối phương rất mạnh.”
Vương Đông trầm giọng, “Lúc hắn ta đưa điwax nhạc cho đứa trẻ, vừa đúng là góc chết của camera trong tiểu khu. Thông qua kiểm tra camera của tiểu khu, cũng không tìm thấy người thanh niên thực hư trong miệng đứa trẻ. Đồng thời cũng kiểm tra mắt camera ở bên ngoài tiểu khu, dường như không chốt được mục tiêu nghi ngờ nào cả. Muốn vẽ chân dung thông qua miệng đứa trẻ, không thực tế!”
Tiêu Ngự lắc đầu, không có bất kỳ ngoài ý muốn.
Có thể kế sách của vụ án này, liên tục gây án năm năm mà không để lại manh mối, không bị an ninh quốc gia bắt được.
Chỉ số IQ của loại người này, cần nói nhiều sao?
Dễ dàng bắt được người, Tiêu Ngự sẽ cho rằng quỷ xuất hiện rồi.
Thật sự không bắt được hắn ta?
Không!
“Hắn ta vẫn trong thành phố này!” Tiêu Ngự lạnh lùng mở miệng.
“Tại sao?”
Vương Đông hóa thành mười vạn câu hỏi vì sao.
Đến bản thân anh ta cũng phiền miện, cảm thấy giống người công cụ trong tiểu thuyết.
Tồn tại của hắn ta, là để phối hợp làm màu của nhân vật chính mà thiết lập.
Trên thực tế, đây chỉ là một loại ảo giác, không cùng tần số IQ.
Khi một người tin cậy một người.
Và IQ của người đó rất cao, lực chỉ huy mạnh, lực kiểm soát hiện trường siêu việt.
Thói quen của nhân loại dựa vào trạng thái của người mạnh sẽ tự nhiên mà xuất hiện.
Cậu sẽ bắt đầu thói quen nghĩ rằng, ý kiến của đối phương so với bản thân mạnh hơn.
Mọi người đem loại trạng thái này gọi là..... lĩnh? quyến rũ!
“Bởi vì kế hoạch lần này của hắn ta không thành công.”
Tiêu Ngự chế nhạo, “Ví dụ, một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau, đến giai đoạn gắn bó keo sơn nói chuyện cưới gả, đúng lúc người đàn ông cầm quyển sổ hộ khẩu vui vẻ, cùng người con gái đi lãnh chứng giấy kết hôn. Kết quả....... người phụ nữ đột nhiên đề cập chia tay với người đàn ông, kết hôn với người đàn ông khác..... người đàn ông đó sẽ làm thế nào?”
“Tức giận?”
Ánh mắt dọa người của Vương Đông, “Hoặc là nói, nổi điên!”
“Đúng vậy.”
Tiêu Ngự gật đầu, “Người càng thông minh, càng tự tin. Tự tin nhiều rồi, rất dễ dàng sinh ra các loại cảm xúc khác..... Ví dụ như kiêu ngạo, tự đại vân vân. Đây là hiện tượng dường như không thể thay đổi trong tâm lý học, có rất ít người có thể khống chế được loại tâm lý của bản thân, không phát sinh ra mấy loại cảm xúc này. Càng thông minh, càng tự tin, khi anh ta bị đả kích dữ dội, cho rằng kế hoạch chắc chắn không bị phá vỡ, là bị phá vỡ như nào, anh ta sẽ đi điều tra kết quả. Tồn tại có chút cực đoan, vẫn sẽ cố gắng tìm cách đem kế hoạch hoàn thành, không bao giờ thừa nhận bản thân thất bại!”
Nghe xong phân tích của Tiêu Ngự, Vương Đông đột nhiên thay đổi, “Vậy không phải nói, Lã Kim Nhan ở trong bệnh viện rất nguy hiểm? !”
“Đúng a.”
Tiêu Ngự nói rất nhàn nhã, “Giả sử đối phương chính là tồn tại loại cực đoan kia, hoàn cảnh bây giờ của Lã Kim Nhan quả thực nguy hiểm. Nhưng mà, người càng thông minh càng tính toán, suy nghĩ mưu kế. Quá trình cần có thời gian, trong thời gian ngắn không bảo đảm chắc chắn, anh ta sẽ không động thủ.”
Vương Đông:........
Còn có cái gì cậu suy luận không đến?
Anh ấy nhìn Tiêu Ngự, hỏi ra một câu: “Cậu sẽ kiêu ngạo tự đại sao?”
“Sẽ nha, tôi là người bình thường.”
Tiêu Ngự gật đầu, “Nhưng những thứ kia có thể khống chế kiêu ngạo tự đại, người có trí tuệ xuất sắc, rất đáng sợ...... Không phải là đại nhân vật, chính là quái vật!”
Kiếp trước, anh ấy là quái vật trong miệng mình.
Kiếp này, anh ấy chỉ muốn làm một người bình thường.
Chỉ thế thôi!
............
Hai ngày hai đêm không có tin tức.
Cơ thể của Tiêu Ngự không chịu nổi, đạt đến ranh giới.
Lúc Mộc Thanh Vũ đến đón anh ấy, anh ấy ngủ trên xe rồi.
Lúc tỉnh lại, là nằm trên giường của phòng ngủ, trong lòng của chị gái.
Thời gian trôi qua hơn mười tiếng......
“Chị, chị đem em từ trong xe ôm vào?”
Tiêu Ngự như đứa trẻ gối trên cánh tay mềm mại của Mộc Thanh Vũ, ôm lấy cái eo xinh đẹp của chị gái.
Đừng coi thường phụ nữ, cũng đừng coi thường thích thể thao, phụ nữ chú trọng cơ thể.
Sức mạnh của họ sẽ không kém so với đàn ông bình thường.
Loại phụ nữ có đường may, có đường cong đẹp và cơ đùi căng, không chắc còn có cơ bụng mờ mờ.
Thật muốn đánh nhau, cậu không nhất định là đối thủ của họ.
Dáng người của Mộc Thanh Vũ quá hoàn mỹ.
Khiến cho Tiêu Ngự nghĩ đến vợ của rất nhiều đàn ông ở kiếp trước..... Đế pháp!
“Này.”
Sự mềm mại trong đôi mắt của Mộc Thanh Vũ, mềm mại có thể nhỏ ra nước, “Có đói không, chị làm cơm cho em?”
Tiêu Ngự:.........
Nhớ đến kỹ năng nấu nướng của chị gái, có thể nghĩ đến con gái có chút nghiện chơi games.
Đây không liên quan đến họ là gà mờ.
Vừa ăn vừa thích chơi, hiểu rõ một chút?
“Để em đi!”
Nhớ đến dáng vẻ của bản thân không đúng, Tiêu Ngự từ trong lòng Mộc Thanh Vũ rời đi.
Đàn ông, mình là đàn ông.
Làm sao có thể giống một đứa trẻ được phụ nữ ôm vào trong lòng?
Nhưng mà, rất thích!
......
Thức dậy nấu cơm, hai món một canh.
“Ăn ngon không?”
Tiêu Ngự nhìn Mộc Thanh Vũ điềm đạm ăn cơm.
“Này.”
Mộc Thanh Vũ ngẩng đầu, đôi mắt quyến rũ thủy thần, hệt như một ngọc mỹ nhân tinh xảo nhàn hạ.
“Chị, chị biết em lần đầu tiên nhìn thấy chị, là cảm giác gì không?
Vừa ăn cơm, Tiêu Ngự vừa cười hỏi.
“Cảm giác gì?” Mộc Thanh Vũ cười tươi như hoa.
“Lúc em vừa đi vào phòng bao nhìn thấy chị, trong lòng kêu lên, a ôi tôi đi.”
Thần thái của Tiêu Ngự khoa trương, “Tiêu Ngự em cả đời quang minh lỗi lạc, vì cái gì 5.9 khiến cho em gặp được yêu tinh xinh đẹp như vậy, thật là đáng ghét!”
“Ha ha!”
Mộc Thanh Vũ cười ra tiếng, nội tâm của ngự tỷ rất vui vẻ.
“Em nói em hạ thuốc gì cho chị, muốn chị một ngày 24 tiếng mỗi giờ mỗi phút đều đang nhớ em?”
Tiêu Ngự cha tay trước ngực, “Chị, chị cứ như vậy bao phủ đầy tim em!”
“Đáng ghét!” Mộc Thanh Vũ giận nhẹ, mặt mày rạng rỡ.
Rõ ràng biết là thổ vị tâm tình, biết em trai lừa mình.
Chính là không nhịn được sự ngọt ngào trong lòng, không tự giác mở miệng, “Em trai.”
“Cái gì?” Tiêu Ngự cười hỏi.
“Kinh nguyệt hết rồi!”
Mộc Thanh Vũ cúi đầu, khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ lộ ra hai vật đỏ ửng.
Thêm vài phần kiều mị của phụ nữ, mất đi một chút cao quý thanh lịch.
Ngọc mỹ nhân sống rồi.
Tiêu Ngự ngay lập tức nhảy lên, xông về phía chị gái đang ngượng ngùng quyến rũ.
Nhưng mà........
Reng~ Điện thoại vang lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận