Chân Chu tỉnh dậy.
Xung quanh cô yên tĩnh, không có âm thanh nào cả. Cô cảm thấy bản thân mình bị một bàn tay nắm thật chặt, hai bàn tay nắm chặt một lúc lâu, giữa ngón tay và lòng bàn tay thậm chí đã chảy mồ hôi.
Sau khi rơi xuống nước, cô rơi vào bóng tối vô biên, giống như quay lại thế giới ban đầu.
Cô lẻ loi một mình, đi đi lại lại trong không gian tuyết trắng. Cô biết Thượng Quân của cô đang ở trong nơi băng tuyết này đã nghìn năm, cô giơ ngón tay lên, tất cả mọi chuyện chỉ mới như ngày hôm qua. Chàng đang ở phía trước, chờ cô tới.
Cô ở trong một khu rừng xanh tốt trong một thế giời kỳ lạ, cô thấy mình bị Trụ nâng lên, ngồi trên vai nó thật cao, nó cõng cô, chạy tới hang động trên vách núi, khi đó hai người vẫn chưa thể dùng ngôn ngữ giao lưu với nhau, nhưng nó không keo kiệt, cho cô tất cả mọi thứ tốt nhất, bên cô cả đời.
Hình ảnh chợt thay đổi, cô quay lại thời dân quốc cùng người đàn ông mình yêu thương hơn 20 năm. Trong gió lửa và bom đạn chôn hết bao nhiêu phong lưu và thâm tình, giây phút khi biệt ly, trong tiếng bom nổ đinh tai nhức óc, anh để lại trong bàn tay cô dòng chữ đầy ắp thâm tình "Nguyện có kiếp sau".
Cuối cùng bọn họ vẫn biến mất, chỉ còn lại một mình cô, một mình cô quanh quẩn ở nơi đó, giống như một đứa nhỏ bị lạc trong cánh đồng hoang vu không về được nhà, lòng bàn tay cô đột nhiên ấm áp, chỉ dẫn cô lối về, mãi tới khi cô tỉnh lại.
Cô mở mắt.
Trong tầm mắt là tường trắng như tuyết, cô nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Cô chậm rãi quay đầu đi, thấy giường bên có một người đàn ông đang nằm, khuôn mặt của anh nghiêng về phía cô, nhắm mắt lại giống như đã ngủ, khuôn mặt mọc đầy rây, tiều tụy tới mức khiến cô đau lòng.
Chân Chu nhìn anh một lúc lâu, không chớp mắt, nâng một cánh tay khác của mình lên, dùng đầu ngón tay nhẹ chạm vào hai gò má gầy gò của anh.
Lông mi anh khẽ động, mở mắt ngẩng đầu lên nhìn cô, trong tròng mắt chỉ toàn tia máu, đối mặt với đôi mắt của cô đang nhìn mình chằm chằm, anh đột nhiên run lên.
Anh nhìn cô thật lâu thật lâu, nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, cơ thể không động đậy nhưng cái tay kia đã từ từ nắm chặt, kéo bàn tay cô cầm trong lòng bàn tay mình, một lúc lâu, anh nhích lại gần cô, bờ môi khô nứt chậm rãi chạm lên trán cô.
....
Chân Chu đã hôn mê ba ngày ba đêm.
Vô cùng kỳ lạ, sau khi cô được đưa vào bệnh viện, cấp cứu xong xuôi, tất cả chỉ số cơ thể của cô đã trở lại bình thường, bác sĩ vẫn trông chờ cô tỉnh, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.
Cô vẫn cứ yên lặng nằm như vậy, giống như đã rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Chuyện xảy ra lớn như vậy, khiến hai bên cầu bị phong tỏa một ngày, xe cộ không đi lại được, đương nhiên tin tức cũng được truyền ra ngoài, khi đó cảnh sát chỉ dùng từ "Con tin là nữ" để giải thích với mọi người. Tới ban đêm, tin tức Chân Chu bị đe dọa tính mạng tràn ngập khắp các mặt báo, rất nhiều người thích cô, khi đọc báo xong liên tục cầu nguyện cho cô bình an, trong đó cũng không thiếu những tin tức đồn đoán bay đầy trời.
Bên lão Cao cũng gọi điện thoại tới đây, cho phép Hướng Tinh Bắc tiếp tục nghỉ. Những ngày khi Chân Chu hôn mê, ngày đêm anh đều ở đây, không thể ngủ ngon, liên tục canh chừng bên cạnh cô, ngày nào cũng giống như bây giờ, ghé vào bên giường bên chợp mắt một lát.
Anh nhắm mắt lại, cản lại giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, giọng nói khàn khàn, thì thào với cô. "Chu Chu, em rốt cục cũng về rồi. Có biết không, em có rồi..."
Chân Chu đưa bàn tay đặt trên cái bụng bằng phẳng của mình, ngỡ ngàng qua đi, cô nhìn về phía Hướng Tinh Bắc, không dám tin tưởng.
"Tinh Bắc...Anh mới nói gì?"
Giọng nói của cô khàn khàn vì mới tỉnh dậy, chần chờ một chút rồi hỏi anh lần nữa.
Hướng Tinh Bắc cầm chặt lấy tay cô. "Chu Chu, bác sĩ nói em đã mang thai, mang thai rồi, chúng ta có con rồi."
Chân Chu nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt xuất hiện một tầng nước mắt, khóe môi cong lên, trong mắt lộ ra vui sướng không gì sánh được.
Cô vươn tay, ôm cổ Hướng Tinh Bắc, áp mặt mình vào trong lồng ngực anh, ôm chặt không muốn buông ra.
....
Chân Chu ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, bác sĩ chắc chắn cơ thể cô không có vấn đề nữa mới cho cô xuất viện.
Trác Khanh Hoa tự mình tới bệnh viện đưa cô về Hướng gia, Hướng Tinh Bắc tiếp tục chăm sóc Chân Chu.
Một tuần trôi qua.
Ngày mai anh nhất định phải đi rồi.
Phản ứng mang thai của Chân Chu đã rõ ràng hơn. Mấy ngày hôm nay, sau khi trở về từ bệnh viện, cô đột nhiên thích ngủ. Tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa cơm, Hướng Tinh Bắc đi theo cô ra ngoài tản bộ một vòng quanh nhà, khi quay về còn ôm cô xem hết một bộ phim, chưa xem được một nửa, đầu của cô đã ghé vào ngực anh, không nhúc nhích.
Hướng Tinh Bắc cúi đầu, thấy cô nhắm mắt lại, hình như đã ngủ rồi.
Anh bế cô lên, đưa cô tới giường ngủ, đắp kín chăn cho cô, còn mình nằm bên cạnh cô, nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm, Hướng Tinh Bắc mơ mơ màng màng mở mắt, mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch. Anh nhanh chóng sờ bên cạnh mình, chạm vào bàn tay ấm áp, cơ thể mềm mại của cô.
Cô vẫn cuộn bên người anh như cũ, ngủ rất ngon, thậm chí anh còn nghe được tiếng ngáy khe khẽ như con mèo nhỏ của cô.
Anh tỉnh táo lại, trái tim đập loạn kia chậm rãi khôi phục bình thường, anh nhắm hai mắt lại lần nữa. Nhưng không sao ngủ được.
Từ ngày anh nhảy xuống sông cứu cô, trong đầu xuất hiện một đoạn ảo giác ngắn ngủ, ảo giác đó liên tục lặp đi lặp lại, xuất hiện trong giấc mơ của anh mấy hôm nay. Anh có cảm giác người đàn ông trong mơ kia là anh, đây không phải là ảo giác sinh ra do Chân Chu từng nói anh được sống trở lại.
Anh cảm thấy bản thân mình đã trải qua chuyện này, cảm giác rõ ràng ấy lại bị chôn sâu trong một góc trí nhớ mà anh không thể chạm tới. Anh chìm trong biển sâu mênh mông, trôi vào bóng đêm vô tận, cảm giác cô đơn kia ùn ùn kéo tới, vây quanh người anh, khiến anh thở không nổi.
Sau khi tỉnh giấc, cảm giác ấm áp, chạm tay ra là có thể sờ được cô khiến anh yên tâm, nhưng trong đáy lòng anh vẫn cảm thấy thiếu sót thứ gì đó khiến anh không chịu đựng nổi. Anh cảm thấy bản thân mình bị mất thứ gì đó, nhưng anh lại không biết, cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Trong lòng anh giống như mất đi một góc, vắng vẻ, trơ trọi.
Sáng hôm sau, anh sẽ chia lìa lần nữa với người mình yêu.
Anh cảm thấy anh không chịu đựng thêm được nữa, không thể mang theo mất mát, chào tạm biệt cô lần nữa. Anh mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, đắp kín chăn cho anh, sau đó nhẹ nhàng đi xuống giường, cầm điện thoại di động rồi ra ngoài phòng ngủ gọi điện thoại.
Đầu bên kia nhận điện thoại, vang lên giọng nói ngái ngủ và ngạc nhiên. "Tinh Bắc? Trễ thế này rồi ông gọi tới có chuyện gì?"
...
Ba mươi phút sau, Hướng Tinh Bắc ngồi trước mặt Diệp Đàm, nghiêm túc nói. "Diệp Đàm, tôi cảm thấy tôi cần ông giúp đỡ."
Diệp Đàm chuyên chú nghe anh nói lại mọi chuyện một lần, đứng lên rồi đi qua đi lại trong phòng khám, một lát sau, anh ta dừng bước lại, quay đầu nói. "Tinh Bắc, tôi không có cách nào cam đoan mình sẽ giúp được ông, nhưng tôi không ngại thử một lần. Ông biết tôi có nghiên cứu qua cách thôi miên, nếu thôi miên thành công có lẽ có thể giúp ông thả lỏng tinh thần, tiến vào thế giới mà người bình thường không thể chạm tới, có thể hiểu được nhiều chuyện mà người bình thường không biết, ông có muốn thử không?"
Hướng Tinh Bắc lập tức gật đầu.
"Được." Diệp Đàm lộ vẻ mỉm cười. "Với những người có ý chí yếu ớt, thôi miên càng có tác dụng hơn, không có nhiều tác dụng với những người có ý chí kiên cường giống như ông, vậy nên trước khi bắt đầu, ông phải hoàn toàn tin tưởng tôi, giao phó cơ thể ông cho tôi, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất."
Hướng Tinh Bắc thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống, dựa theo lời nói của Diệp Đàm, buông bỏ tất cả suy nghĩ lung tung trong đầu. Dần dần, anh cảm thấy ý thức của mình lơ lửng trên không, bóng dáng Diệp Đàm đứng trước mặt anh và giọng nói của anh ta trở nên mờ nhạt, xa xôi, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong đầu của anh hiện lên cảnh tượng dưới biển sâu đã mấy ngày nay quấy rối anh, anh cảm thấy mình liên tục rơi xuống, mãi tới khi xung quanh là một màu đen kịt, ánh mắt anh lại lần nữa rõ ràng, cơ thể anh rơi xuống thế giới vừa xa lạ lại như đã quen thuộc từ lâu. Thượng Quân áo xanh bay phất phơ, một con khủng long cùng cô chết trong hang động, cuối cùng là người đàn ông tên Từ Trí Thâm mà cô nhắc tới không chỉ một lần.
Giây phút ấy, linh hồn của anh nhập vào cơ thể kia, trong dòng máu chảy xuôi của người đàn ông, anh ôm người con gái lần đầu tiên gặp mặt đã dùng bút viết chữ trong lòng bàn tay anh, giây phút cuối cùng, người con gái ấy đi về phía anh, trong nụ hôn sâu và tiếng nổ vang trời, cô ấy đồng ý với anh kiếp sau sẽ gặp lại.
Trong tiếng vang ầm ầm và khói lửa, cơ thể Hướng Tinh Bắc bật dậy từ trên giường, mở mắt ra.
"Tinh Bắc? Ông thấy gì?"
Diệp Đàn đứng phía đối diện hỏi anh, ánh mắt kinh ngạc.
Trái tim Hướng Tinh Bắc đột nhiên nhảy nhót khiến anh không thể khống chế, anh xuống giường, bỏ lại Diệp Đàm, xông ra ngoài rồi vội lên xe chạy về phía nhà mình.
...
Chân Chu tỉnh ngủ, bên ngoài cửa sổ là một màu đen.
Cô nhìn đồng hồ, đã 5 giờ sáng, còn Hướng Tinh Bắc không ở bên cô.
Cô bật đèn, ngồi dậy mới phát hiện anh để lại một tờ giấy trên gối. Cô cầm tờ giấy lên xem, chậm rãi tựa vào đầu giường, bàn tay nhẹ xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, ngạc nhiên giây lát, cô đứng dậy khoác áo khoác, mở cửa một mình lặng lẽ đi xuống lầu, đi qua phòng khách ra ngoài cửa lớn, sau đó ngồi trên bậc thang ở vườn hoa nhỏ, chờ anh quay về.
Người trong nhà vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ say, xung quanh yên tĩnh, trên đỉnh đầu của cô vẫn còn vài ngôi sao chưa lặn treo ở chân trời, trước đây nó đã tồn tại, sau này nó cũng vẫn tồn tại. Cô ngước nhìn bầu trời, sự bất an trong lòng cũng chậm rãi biến mất.
Bên cạnh là bụi hoa hồng năm đó được cô và Hướng Tinh Bắc trồng khi mới kết hôn, đã nhiều năm vậy rồi, bây giờ nó đã bò khắp giàn hoa, nở những đóa hoa xinh đẹp.
Ánh bình minh dần ló rạng, còn hơi mờ mờ.
Chân Chu hái một bông hồng xuống, hạt sương sớm còn đọng lại trên cánh hoa lăn xuống khiến đầu ngón tay cô bị ướt.
Cô đưa bông hoa tới dưới mũi mình, hít thật sâu một hơi, ngửi mùi thơm ngát của bông hoa. Đúng lúc này, cô nghe được sau lưng có tiếng bước chân.
Anh tới đây, trong gió lạnh sáng mai, anh đi về phía cô, bước chân càng ngày càng nhanh, cuối cùng anh dừng lại cách chỗ cô vài bước, hai mắt nhìn cô không chớp, bao nhiêu thứ muốn nói với cô, đáy lòng dậy sóng, cuộn trào mãnh liệt.
Trong tay Chân Chu vẫn còn cầm bông hoa mới hái, nghiêng đầu qua nhìn anh.
"Chu Chu....anh nhớ ra rồi, tất cả..." Một lát sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, nói với anh từng câu từng chữ, giang hai cánh tay mình lên.
Hoa trong tay Chân Chu rơi xuống chân cô, cô ngừng lại một lát, chạy về phía anh, mới đi được bước đầu tiên, có người đã tới trước mặt cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
Khuôn mặt Chân Chu dán trong lồng ngực của anh, nhắm mắt lại, nước mắt vương trên khóe mắt, đó là nước mắt mừng rỡ, là nước mắt hạnh phúc.
Hướng Tinh Bắc ôm cô một lúc lâu, rốt cục cũng buông ra, cúi đầu dùng môi mình hôn lên môi cô, hôn đi giọt nước mắt dính trên má cô, vươn tay về phía cô. "Chúng ta về phòng thôi. Anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em."
Chân Chu đặt bàn tay mình trong lòng bàn tay dày rộng, ấm áp của anh, đan bàn tay mình vào lòng bàn tay anh, cuối cùng nắm chặt.
Đã từng mờ mịt, đã từng lùi bước, may là vận mệnh vẫn thương xót bọn họ, không cho bọn họ chia lìa. Bọn họ may mắn làm sao.
Cô biết, từ nay về sau, hai người sẽ nắm tay đồng hành, giống như bây giờ, cho tới khi già đi, cho tới khi tóc bạc mái đầu.
[HOÀN]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận