Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Cổ Đại
  3. Âm Dương Quỷ Đạo
  4. Chương 9: Quỷ tượng trộm vận

Âm Dương Quỷ Đạo

  • 707 lượt xem
  • 2762 chữ
  • 2020-11-08 23:24:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Thực ra, sau lưng Âm Dương tiên sinh - người được người khác ủy thác, rất có thể là Nhị thúc -  Nhị Lưu Tỏa. Bởi vì, khi Lưu Thiết Trụ chết đi, cả gia tài tích góp bao nhiêu năm qua của lão nghiễm nhiên thuộc về con trai cả của lão.

Mà Âm Dương tiên sinh dùng  “Ngự thi thuật” giết chết con trai cả nhà họ Lưu, hiển nhiên lúc đó gia tài kia thuộc về tay Nhị thúc rồi.

"Ngày đó, ngươi có cảm thấy trong mình có một luồng khí tức kỳ lạ không??? Đó là khí vận của nhà họ Lưu đấy. Thế cho nên, cho dù con trai thứ hai của Lưu Thiết Trụ có chiếm được khối gia sản kia thì cũng vô dụng, bởi vì thời vận của nhà hắn đã hết. Không lâu sau, nhà họ Lưu kiểu gì cũng tan cửa nát nhà. Cuối  cùng người được lợi nhất chính là “Thiên toán tử”.”

Lão mù tuy mắt sớm đã bị mù thế nhưng tâm không có mù, hắn sớm đã nhìn thấu mọi chuyện. Nhưng ngày hôm đó, lão cũng không có phá hỏng kế hoạch của tên Âm Dương tiên sinh kia.

Mã Trình Phong khinh thường nói:

“Các người làm tặc đúng là tổn hại (1) quá mà! Muốn nhiều tổn hại liền có nhiều tổn hại!! Vậy nếu như ông đã biết rồi sao không diệt trừ hắn luôn đi??”

(1) tổn hại ở đây là tổn hại âm đức nha.

“Có thể làm Thiên toán tử xem như hắn cũng có chút bản lĩnh. Do chưa biết lai lịch phía sau hắn như thế nào, cho nên ta cũng không dám vọng động. Tiểu tử, người đừng có nghĩ cỏ dại mọc đầy đất, tốt lút như vậy liền cảm thấy an toàn. Thế nhưng khi người nhẹ nhàng tách lớp cỏ này ra liền phát hiện ra rằng ở dưới lớp cỏ này có một cái hố rất sâu, rất sâu! Đó chính là giang hồ!"

Thoáng cái 5-6 ngày đã trôi qua. Mấy ngày qua, Mã Trình Phong như kiểu người mất hồn vậy. Hắn cũng không có ra ngoài, mà đứng ở trong sân nhỏ ngơ ngác nhìn ra con đường làng nhỏ ngoài cổng, hình như hắn đang đợi thứ gì đó vậy!!

Hắn đang đợi cái gì vậy??

Hắn đang chờ bác đưa thư mang giấy báo nhập học tới.

Mấy ngày qua, các bạn học của hắn lục tục nhận được thư báo trúng tuyển, duy chỉ có hắn là chưa nhận được.

Không phải không có trường nào muốn nhận hắn. Mà hiện tại, cơ hồ tất cả trường học ở trong xã huyện, thậm chí là toàn tỉnh chỉ vì hắn mà tranh nhau tới đầu rơi máu chảy. Bởi vì điểm số của hắn ở trong tỉnh gần như xếp vào top 10.

Nhớ khi còn nhỏ, trên con đường làng nhỏ này, bà nội của hắn thường xuyên đi lại trên đó với nụ cười nở trên môi. Bà đi làm từ tận sáng sớm, tới tận trưa mới trở về, chỉ để lại cho hắn một miếng thịt ở nhà ăn. Công việc của bà là đem quần áo rách vá lại, đem quần áo bẩn giặt giũ cho sạch sẽ, sau đó đem trả lại cho mọi người. Về tới nhà, bà bưng bát canh nóng hổi ra, gọi to tên của hắn, 

“Tiểu Phong..... Tiểu Phong....”

Chính vì vậy, con đường làng này gần như là kỷ niệm đáng nhớ, hạnh phúc nhất của hắn.

“Mài dao đê, mài kéo đê!!!"

Một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo rách rưới, gánh thiết bị mài dao, mài kéo đi từ con đường nhỏ phía Đông tới. Trên chiếc áo choàng rách rươi kia, hắn đeo đủ loại các dụng cụ cắt gọt khác nhau. Khi đi, những dụng cụ này va chạm vào nhau, tạo thành âm thanh " “đinh đinh đang đang” nghe rất là vui tai.

Vừa nghe thấy âm thanh mời gọi này, mấy bà lão xung quanh hắn vội vàng lấy dao cùn, kéo mẻ từ trong nhà lấy ra, sau đó đưa cho hắn mài.

Người làm nghề mài dao mài kéo này cũng không có tệ a!

Người có tiền đưa hắn tiền hắn liền nhận. Người không có tiền, lắp bắp bảo "cho tôi nợ được không, hiện tại tôi không có tiền", hắn cũng hào phóng cho qua, không có để ý. Không như mấy tên gian thương khác, người này chưa bao giờ chê bất kỳ dụng cụ dao kéo nào mà người khác mang tới. Mà kể cũng lạ, một đống dụng cụ dao kéo như thế kia, hắn nếu như không bán chúng, mang nhiều như vậy làm cái gì, không cảm thấy nặng lắm sao??

Mã Trình Phong thấy bóng dưới chân người này khá nhạt, không khác hắn là bao. Hơn nữa, hắn mang nhiều dụng cụ như vậy, thế nhưng di chuyển lại rất chi là nhẹ nhàng, đi tới đi lui cũng không thấy hắn thở gấp ra. Chỉ có một điều, trời mới chớm thu, nhiệt độ bên ngoài cao lắm là 20 độ là cùng, thế nhưng không hiểu tại sao trên trán người này mồ hôi chảy ra rất nhiều.

Hôm nay, giấy báo trúng tuyển vẫn chưa có đem tới, Mã Trình Phong ngồi buồn thiu, ủ rũ cúi đầu nghe lão mù hưng phấn nốc từng ngụm rượu vào trong miệng.

Lúc gần tối, Trương Tuệ Phương có tới.

Hình như tâm tình ngày hôm nay của Tuệ Phương không có tệ à nha! Nàng móc thư báo trúng tuyển từ trong túi quần ra, sau đó hớn hở đem ra trước mặt Mã Trình Phong khoe khoang.

Cô nàng này thi đậu vào một trường đại học kỹ thuật ở khu vực Nhiệt Hà.

Đừng nghĩ  trường này chỉ thuộc top trung bình mà bé cái nhầm. Năm đó, các trường đại học chỉ tuyển sinh một số lượng học sinh nhất định. Cho nên vào được trường đại học rất là khó khăn. Hơn nữa, học sinh ở vùng nông thôn thi đậu vào một trường đại học đã coi như là một thành tích vô cùng tốt rồi. Nó chẳng khác nào một sĩ tử thi đậu tú tài vinh quy về bái tổ ngày xưa vậy.

“Ôi trời, các người đều đi hết rồi! Ta còn chưa có đi. Xem ra ta thật sự phải nghỉ học thật rồi. Thi được điểm cao như vậy mà không có trường nào nguyện ý thu nhận ta. Ta thật đúng là một ngôi sao chổi mà.”

Mã Trình Phong ủ rũ nói.

“Trình Phong, đừng buồn, đừng từ bỏ, chúng ta hâm mộ ngươi còn không kịp nữa là... Ngươi đừng lo lắng quá, cứ chờ thêm chút nữa đi!"

“Ta có thể không sốt ruột được sao?? Người lúc nào thì đi, ta lúc đó đưa tiễn người??"

Mã Trình Phòng trìu mến nhìn Tuệ Phương, có chút không nỡ.

Giai đoạn thiếu niên 16 tuổi là cái giai đoạn mông lung, mơ hồ, không hiểu rõ về tình cảm của bản thân. Hắn đối với Tuệ Phương cũng có thể là thích mà cũng có thể là không. Chỉ biết rằng, nàng đối xử với hắn rất tốt, cho nên hắn nhìn nàng rất là thuận mắt. Chỉ thế thôi!

"Tớ cũng muốn đi sớm lắm chứ, thế nhưng.... thế nhưng... mấy ngày qua thân thể của mẹ tớ không được tốt, cho nên tớ không thể đi sớm được."

Nhắc tới mẹ mình, Tuệ Phương đang cười liền ủ rũ lại.

“Thím Trương? Không phải hôm qua ta vừa nhìn thấy thím và các gì trong thôn nói chuyện với nhau sao?? Lúc đó thím vẫn còn khỏe mà??"

Tuệ Phương thở dài, nói:

“Bệnh đúng là không đoán trước được mà. Có câu "bệnh tới như núi sập" quả thật không có sai mà. Sáng nay, mẹ tớ bảo cả người giống như không có chút sức nào vậy, muốn dậy mà không dậy nổi. Tớ và cha tớ bàn với nhau, nếu như ngày mai bệnh tình của mẹ không chuyển biến tốt lên được, có lẽ sẽ đưa mẹ lên huyện khám."

Lão mù uống rượu say, đang nằm trên giường gạch ngáy "khò khò", nghe thấy Tuệ Phương nói như vậy, lão liền ngồi dậy, thần thần bí bí hỏi:

“Nha đầu, mẹ người ngày hôm qua có phải đem dao đi mài không?”

“Đúng rồi! Đúng rồi. Thế nhưng nó thì có liên quan gì tới mài dao chứ?”

Tuệ Phương không hiểu hỏi lại.

Lão mù nhanh chóng mặc quần áo lại, kêu Mã Trình Phong bảo Tuệ Phương dắt lão đi xem. 

Trương Gia và Mã gia cách nhau cũng không có xa, chỉ đi mất có hai phút liền tới.

Vừa tới ngõ nhà Trương Gia, lão mù liền đứng im lại, đảo mắt nhìn khắp ngõ ngách trong nhà, như thể đang tìm thứ gì đó vậy.

“Trình Phong, đừng vào. Nhà này bị vận đen dính vào rồi, đừng để bị lây sang."

Sở dĩ lúc trước, lão mù hiểu rõ Âm Dương Nhãn như vậy, bởi vì lão cũng có một đôi!

Chỉ là Âm Dương Nhãn này cũng không phải là do lão luyện do, mà là được thế ngoại cao nhân mở ra cho hắn. Đôi mắt này của lão có thể nhìn thấy được những thứ mà người bình thường không nhìn thấy được.

Hắn bảo Tuệ Phương đi vào trong phòng bếp lấy con dao được mài đem ra đây cho lão xem.

Thủ nghệ mài dao của tên kia cũng không có tệ à nha!

 Miệng lưỡi dao được mài hết sắc bén và bóng loáng. Thế nhưng không hiểu tại sao, khi sờ lên thanh dao này, hắn lại cảm thấy lành lạnh. Không phải cảm giác lạnh lẽo bình thường, mà là lạnh sống lưng, rùng mình lên vì lạnh.

“Tên mài dao kia chắc chắn là quỷ tượng (2). Có câu nói, giải linh hoàn tu hệ linh nhân, (3) bệnh của mẹ nha đầu này muốn giải được trừ khi tìm được hắn."

Lão mù nói.

(2) tượng ở đây là thợ thủ công nha.

(3) giải linh hoàn tu hệ linh nhân: nghĩa là muốn giải được bệnh phải bắt được người gây ra bệnh.

“Không phải chỉ là mài dao thôi sao? Tại sao có thể gây ra bệnh được chứ?”

Tuệ Phương kinh ngạc nhìn lưỡi dao sắc bén hỏi.

Lão mù nói với 2 người rằng, hai người họ không nên tùy tiện đắc tội với mấy người nghệ nhân lão luyện đi khắp hang cùng ngõ hẻm như thế này.

Ví dụ như thợ cắt tóc, thợ mộc, thợ mài dao, thợ đóng quan tài....Thứ bọn họ thờ cũng không phải là tổ tiên, thờ cha, thờ mẹ mà chính là thờ quỷ tượng. 

Những người này có thể dùng thủ nghệ của mình trộm đi khí vận của gia chủ.

“Nha đầu, trước khi Trình Phong tìm ra được con quỷ tượng kia, ba người trong nhà các ngươi ngàn vạn lần không được bước ra khỏi cửa. Hiện tại chỉ cần các người nói ra câu gì đó, hoặc uống nước rất dễ dàng bị mắc nghẹn. Người nhanh chóng đi tìm lấy một miếng vải đỏ, sau đó quấn con thái dao (4) kia lại, đừng để nó nhìn thấy ánh sáng."

(4) Thái dao: Con dao làm bếp

Trình Phong hỏi:

“Lão mù, thật sự tà dị như vậy sao? Ta làm sao để tìm được hắn đây??? Cái tên kia đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không biết lúc này  đi tới tận nơi nào rồi, làm sao mà tìm được cơ chứ?? Kể cả, cho dù có tìm được, cái thứ khí vận vô hình vô chất này, ta làm sao có thể cướp về được đây?”

“Vậy phải xem năng lực của ngươi như thế nào rồi. Ngươi chính là cháu trai của Mã lão nhị đấy. Về phương diện này, người lại còn đi hỏi ta sao? Nhanh đi đi, trong vòng 12 giờ, nếu như không cướp trở lại được, ta cũng không có cách nào thêm khí vận cho nhà bọn họ được đâu!"

Việc sử dụng các thủ đoạn phi thường để lấy đi những thứ không thuộc về mình chính là trộm. Có hàng ngàn cách và kỹ năng kỳ lạ để ăn trộm. Nghề nào cũng có trạng nguyên, làm trộm cũng giống như vậy. Bên trong《 Đạo kinh 》 cũng có nhắc tới biện pháp trộm vận. Mặc dù Trình Phong đã đọc qua, thế nhưng hắn cũng không có hiểu rõ sự huyền diệu ở trong đó.

Trong màn đêm, một bóng đen quỷ dị xuyên qua khu rừng hoang vắng với một tốc độ cực nhanh. Hai con mắt hắn bắn ra đạo u quang xanh biếc quỷ dị, chẳng khác nào một con mèo đang đi săn vậy.

Quạc Quạc Quạc... trong rừng cây, tiếng quạ kêu tán loạn.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu theo từng bước chân quỷ dị của hắn. Bóng đen chạy xuyên qua khu rừng, chạy về phía ngôi miếu hoang tàn ở sau rừng.

Ngôi miếu đổ nát này cũng không biết đã có từ bao lâu rồi. Các tượng thần được thờ phụng bên trong đó đều bị phủ kín bởi một lớp mạng nhện đen kịt, không nhìn ra rõ hình dạng như thế nào.

Trong ngôi miếu đổ nát này, một đống lửa nhỏ đang cháy, nổ “lách tách”. Bên cạnh đống lửa, một nam nhân trung niên cầm thái dao, nhảy những bước nhảy kỳ lạ xung quanh đống lửa. Đằng sau hắn, bóng của hắn rất là dày đặc, giống như kiểu một con u linh đang kéo cái mông của hắn từ phía sau vậy.

Đột nhiên hắn dừng lại, đứng im bất động. Hắn cảm thấy tóc sau gáy mình dựng đứng hết cả lên, cảm giác này miêu tả như thế nào nhỉ?? A! Đúng rồi, giống như kiểu đi đường ban đem đột nhiên cảm giác thấy có ai đó đang theo dõi mình trong bóng tối vậy.

“Hừ hừ...”

Hắn cười lạnh lùng một tiếng.

Cứ xem như thân phận quỷ tượng của hắn bị người ta nhìn thấu thì thế nào?? Khoảng thời gian này hắn đã trộm đi khí vận của hơn 10 gia đình. Hiện tại hắn chính là “số đỏ” đập vào đầu, ai cũng không thể cản hắn lại được.

Một hòn đá nhỏ bay tới, “đùng” một tiếng trúng ngay ót của hắn.

Nhất thời bị đánh trúng, hắn ngừng cười lại.

Thế này không đúng a!!

Mình “số đỏ” đập vào đầu cơ mà, cho dù có bị người khác ám toán thì cũng không đánh trúng được mình mới đúng chứ??

“Ai? Có bãn lãnh thì bước ra ngoài? Núp trong bóng tối đánh lén như vậy có gì là anh hùng hảo hán cơ chứ? Có giỏi thì báo quý danh ra??”

Hắn ôm đầu nhìn xung quanh nói.

Nhưng trong ngôi miếu đổ nát này chỉ là sự im ắng, trừ hắn ra ngay tới cả một con quỷ cũng không có.

“Nếu như bằng hữu là người trong chốn giang hồ, xin hãy hiện thân!”

Hắn lại hét lên nói.

Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, hắn cảm giác trên bả vai giống như đang có một cánh tay lạnh băng nắm lấy.

Thấy vậy, hắn liền nhíu mày, người này rốt cuộc có lai lịch thần bí như thế nào!

Thân pháp thật là nhanh a!

“Không được nhúc nhích!”

Người ở phía sau thấp giọng nói.

Thợ mài dao không biết lai lịch của Mã Trình Phong, cho nên chỉ biết đứng im ở đó, không dám nhúc nhích gì.

“Xin hỏi huynh đệ nhà ở Nam Sơn hay là Bắc Sơn?”

Đây là tiếng lóng hỏi về đạo môn. (Hỏi Mã Trình Phong có phải cùng môn đạo hay không?)

“Đừng cố bắt chuyện với ta! Người là cái loại trộm cắp thất đức mà!”

Mã Trình Phong mắng.

Tuy Ông nội của hắn là Mã Lão Nhị. Nhưng bên trong 《 Đạo kinh 》cũng không có đề cập tới tiếng lóng trong giang hồ. Một thiếu niên ít tuổi như hắn đương nhiên không hiểu những tiếng lóng trong đạo môn rồi.

“Ta chỉ hỏi huynh đệ thêm một câu nữa thôi, nhà huynh đệ có bao nhiêu mẫu ruộng, trong ruộng trồng cao lương (mía) hay là trồng bắp?”

Câu tiếng lóng này đòi hỏi người trả lời phải có chút học vấn.

Cao lương (mía) không có giá trị. Trước đây ở vùng Đông Bắc nghèo, vào mùa thu, cao lương (mía) chín không bán được mấy tiền. Nhưng thân cây cao lương (mía) ngọt, người dân vùng Đông Bắc gọi nó là cao lương (mía) ngọt. Một cây cao lương ngọt đủ để cho một đứa nhỏ ăn cả ngày.

Bắp mọc thành bẹ, đồng âm với từ thổ phỉ ở vùng Quan Đông trước đây, thổ phỉ cướp đoạt chính là mạng người.

Nếu như trả lời là cao lương, tức nói rõ ngươi muốn tiền, trả lời là bắp tức là muốn mạng. Hỏi có bao nhiêu mẫu tức là muốn xác định ngươi có bối phận gì trong chốn giang hồ.

“Hỏi lung tung cái gì đó?”

Mã Trình Phong lần đầu tiên làm chuyện này nên có chút gấp gáp. Một cước đá vào bụng của hắn.

Thợ mài dao nghe Mã Trình Phong nói vậy liền biết sau lưng Mã Trình Phong không phải là người trong giang hồ. Vì vậy lá gan hắn có chút lớn hơn, móc một con dao ra, xoay người đâm về phía Mã Trình Phong.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top