Dịch: Hoangforever
"Mã Trình Phong, tiếp theo...nhanh trói nó lại!"
Lão mù lấy một cuộn dây màu đen thui từ trong túi vải ra ném về phía Trình Mã Phong. Cuộn dây này trên thân dây có dính một chất lỏng dạng keo và có mùi tanh hôi.
Mã Trình Phong nắm lấy sợi dây, không chút rụt rè, một bước liền xông ra. Thân pháp của hắn lúc này so với trước nhanh hơn rất là nhiều. Từ trên nhánh cây nhảy xuống dưới, tựu hai bước chân liền đã tiếp cận con cương thi kia.
Thế nhưng khi Mã Trình Phong còn chưa kịp tiếp cận con cương thi kia thì nó đã nhảy cẫng lên, toan bỏ chạy. Chỉ là lần này nó nhảy lên có chút khập khiễng. Lý do là vì một chân của nó đã bị lão mù đánh gãy.
Với một chân bị gãy như thế này, nó đương nhiên không thể nào tiến về phía trước được rồi. Cho nên nó cứ nhảy đi nhảy lại tại chỗ như cũ, giống như một con rối chọc cười người ta vậy.
Mã Trình Phong thuần thục trói nó lại thật chặt. Mặc dù cuộn dây đen này nhìn có vẻ mỏng manh, dễ đứt thế nhưng nó lại rất là bền chắc. Cho dù Lưu Thiết Trụ có quẫy mạnh thế nào, thì nó cũng không có bị đứt.
"Lão mù, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Mã Trình Phong hỏi.
"Đem nó chôn trở lại chứ còn sao với trăng gì nữa. Cũng chỉ là một khối thịt mà thôi, không cần lãng phí thời gian. Tí nữa ta sẽ đem người đi bắt tên yêu nhân kia, ta muốn xem xem một chút, tên nào đã dùng thuật "ngự thi".
Do một chân của Lưu Thiết Trụ bị phế bỏ, nên hắn bị Mã Trình Phong kéo đi về phía mộ của mình một cách dễ dàng giống như kiểu dắt theo một con chó đi dạo vậy.
Mã Trình Phong đào mộ phần của Lưu Thiết Trụ lên, thì thấy cỗ quan tài chôn ở bên dưới không có đinh hòm quan tài, nắp quan tài thì rơi ra một bên. Cái nhà họ Lưu này cũng quá bất cẩn rồi, chôn người chết tại sao không có đóng đinh quan tài chứ?
Mã Trình Phong một đá đem Lưu Thiết Trụ đẩy xuống quan tài dưới mộ phần kia. Tên kia rơi vào quan tài cũng không có yên tĩnh mà liên tục rống lên. Nó không ngừng dùng bàn tay khô héo của mình cào cào vào nắp quan tài.
Mã Trình Phòng đè nắp quan tài, thấy nó chống cự dữ dội như vậy cũng phát hoảng, la lên.
"Lão mù, nhanh nhanh giúp tôi một tay, tôi không thể chịu thêm được nữa rồi."
Trình Phong gắt gao dùng tay chân mình đè chặt nắp quan tài. Thế nhưng do thân thể hắn quá nhẹ, nên rất khó để kiềm chế được con quái vật này.
Lão người mù cười nói,
"Hà hà hà... Nó cũng chỉ là một cái xác chết bị què chân thôi, sợ cái gì. Người cắn ngón trỏ tay trái của mình, sau đó lấy máu nhỏ lên người nó. Ngay tức khắc nó sẽ dừng lại."
Máu ở ngón trỏ tay trái của nam nhân có tác dụng trừ tà. Về phần Mã Trình Phong đang còn độ tuổi thiếu niên kia, máu của hắn được gọi là "Thuần dương máu."
Mã Trình Phong cắn ngón trỏ tay trái, sau đó nhỏ một giọt máu vào bên trong quan tài. Một tiếng "rầm" vang lên, ván quan tài bị đè nặng xuống. Lưu Thiết Trụ ở bên trong quan tài liền tĩnh lặng lại. Mặc dù vẫn còn cào cào nắp quan tài không ngừng đấy, thế nhưng không có ngang ngược. hung hăng như lúc trước nữa.
Lão mù đi mấy bước, tới bên cạnh mộ phần kéo Mã Trình Phong lên. Sau đó lão dùng cây gậy mù của mình, viết nhanh một chuỗi bùa chú lên phía trên nắp quan tài. Bùa chú của lão viết so với mấy cái phù trừ tà bình thường thì có điểm bất đồng. Chuỗi ký tự của lão giống như rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi, không khác nào một cuốn thiên thư vậy. Cuối nó, nó khắc một cái dấu màu đỏ thật sâu lên trên nắp quan tài. Có thể thấy được lão mù này có nội công thâm hậu như thế nào.
Hai người đem đất vùi lấp mộ lại một lần nữa. Lưu Thiết Trụ ở bên dưới yên lặng, không có động tĩnh gì giống như kiểu tiếp tục giấc ngủ ngàn năm của mình vậy.
Ngôi mộ của Lưu Thiết Trụ là một ngôi mộ mới, cho nên đất vẫn còn dính. Lão mù nắm một nắm đất đem lên mũi ngửi, sau đó bảo nơi này không phải là bảo địa phong thủy như họ nói. Hơn nữa dựa theo khí hậu từng vừng xét tới, nơi này rất có thể là nơi nuôi thi.
Lão bảo Trình Phong nhìn kỹ nơi này lại mà xem. Mặc dù nơi này ở trên đỉnh núi, thế nhưng địa thế xung quanh có phần trũng xuống đúng không? Với lại đất ở đây ẩm, rất có thể trời mưa, nước mưa bị đọng lại.
"Quỷ quái như vậy sao? Phía Đông Bắc còn có người nuôi thi à??"
Lão mù nói cho Trình Phong biết theo lý thuyết phía Đông Bắc không tồn tại thuyết nuôi thi. Thế nhưng do ở đây có địa chất đặc thù, phía dưới thông với mắt Địa mạch. Cho nên mặc dù nơi này không tới mức biến thi thể ngàn năm sống dậy nhưng lại có thể khiến cho bọn nó sống được tới mấy tháng. Nếu như bị đám người xấu lợi dụng, trộm đi địa hồn người chết rất có thể khiến cho người chết sống dậy.
Dưới chân núi, tiếng chuông đồng vẫn còn văng vẳng trong thôn Lê Thụ Truân. Lần này, tiết tấu của nó có phần nhanh hơn.
Lão người mù chỉ chỉ về phía thôn Lê Thụ Truân ở dưới chân núi, nói:
"Nghe thấy chưa, hắn có vẻ sốt ruột rồi đó, hắc hắc....ta đoán tám chín phần hắn lúc này có lẽ cảm thấy khó chịu lắm đây! Chúng ta đi, đi gặp tên trộm này!"
Hai người trở lại cổng thôn. Theo phương hướng âm thanh truyền đi, có lẽ tiếng chuông đồng kia bắt nguồn từ nhà họ Lưu. Nếu như hắn đoán không nhầm, tiếng chuông này có lẽ chính là tiếng chuông do tên âm dương tiên sinh - chủ trì tang sự nhà họ Lưu kia phát ra.
Khi sắp bước tới nhà họ Lưu, đột nhiên Mã Trình Phong dừng lại, dụi dụi mắt. Hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống.
Mã Trình Phàm cảm tưởng như có thứ gì đó nhọn nhọn đâm vào mắt mình vậy, đau đớn vô cùng. Căn bệnh về mắt của hắn lại tái phát.
Hắn té trên mặt đất, một tay ôm lấy mắt, một tay bịt lấy miệng, cố gắng chịu đựng không phát ra tiếng.
"Trình Phong? Ngươi bị sao vậy?"
Lão mù túm lấy cổ tay Trình Phong bắt mạch.
Mạch đập của Trình Phong lúc này vô cùng cổ quái, tốc độ đập rất nhanh. Tần suất cơ hồ vượt qua con số 200.
Tình huống như thế này ngay tới ngay cả lão mù cũng chưa có gặp qua.
"Không đúng a! Làm sao có thể nhanh như vậy được cơ chứ? Trình Phong, ngươi có cảm thấy ở chỗ nào khó chịu không?"
"Mắt! Mắt! Mắt của ta... đau...đau chết đi được! Lão mù, nhanh cứu ta! Cứu ta!"
Thân thể Trình Phong co rút lại. Hai mắt nhắm chặt, cơn đau ở mắt khiến cho hắn gần như bất tỉnh.
"Tiểu tử, nói thật cho ta biết, trước khi rời khỏi Đồng Quan (1) có phải có ai đó đã mở ra Âm Dương Nhãn cho ngươi đúng không?"
(1) Đồng quan: cửa ải trẻ thơ. Quan là cửa ải, đồng ám chỉ đứa nhỏ dưới 15 tuổi.
Lão mù đưa tay ra, sờ sờ mắt của Trình Phong. Con mắt Trình Phong lúc này sưng húp lên, nóng rực vô cùng.
Âm Dương Nhãn chính là thiên nhãn trong truyền thuyết. Hầu hết các đạo sĩ, kẻ lừa đảo trong giang hồ đi khắp nơi rêu rao rằng mình có đôi mắt Âm Dương, có thể nhìn rõ được thiên địa. Thế nhưng Âm Dương Nhãn không phải là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng có được như vậy. Thứ này cần phải có tư chất đặc biệt mới có được.
Trong xã hội xưa, có một số người phương Nam tu luyện Âm Dương Nhãn. Bọn họ thường trộm đi một đứa bé chưa đầy 1 tuổi, sau đó đem ném vào trong hầm ngầm tối. Bên trong hầm ngầm ngục này đều là thi thể của người chết.
Mỗi ngày sau khi cho bọn trẻ ăn, bọn họ lại đóng hầm ngục lại. Hầm ngục này tối om như mực, căn bản đưa tay ra nhìn không thấy ngón, hơn nữa lại toàn xác chết và giòi bọ.
Bọn họ cứ như vậy nuôi đứa trẻ này tới năm 12 tuổi. Nếu như đứa trẻ này không có chết, có thể sống sót ra ngoài được, thì hơn tám phần đứa nhỏ này có thể mở ra được Âm Dương Nhãn.
Cái này thuộc về hậu thiên mở ra được Âm Dương Nhãn, không phải là trời sinh đã có tư chất mở ra được Âm Dương Nhãn.
Vì vậy, muốn mở ra được Âm Dương Nhãn, bọn họ phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Người có Âm Dương Nhãn, mỗi khi trúng ngày âm tháng âm, hai mắt của họ sẽ đau đớn vô cùng, giống như kiểu bị kim châm đâm vào vậy. Tình trạng đó không khác gì hoàn cảnh Mã Trình Phong lúc này, đau tới nỗi như muốn vỡ tung con mắt ra vậy.
"Ta... ta không biết...cứu ta... lão mù cứu ta!"
Trình Phong sống chết nắm chặt lấy ống quần lão mù cầu xin giúp đỡ.
Lão mù lắc đầu nói:
"Không phải là Âm Dương Nhãn? Không thể nào? Tuy rằng người là Tặc tinh chuyển thế, thế nhưng...thế nhưng cái tỷ lệ kia cũng quá thấp đi?"
Xác suất này thực sự quá thấp, 1/100.000 ?
Không, có khi là 1/1.000.000.
Hơn nữa, xác suất sống sót của loại người này lại còn thấp hơn nữa, thấp tới muốn chết luôn. Tuyệt đối không thể sống sót sau khi ra khỏi Đồng Quan được.
"Mã Trình Phong, người nếu như là đàn ông, vậy thì cố gắng chịu đựng một chút, mở mắt ra!"
Lão mù khích lệ Mã Trình Phong.
Mã Trình Phong cắn chặt răng, mí mắt khẽ mở ra. Mới mở một chút, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, hai mắt sưng to lên, đau rát vô cùng.
Nếu như đứng đối diện lúc này không phải là lão mù... có lẽ hắn đã nhìn thấy phía dưới mi mắt Mã Trình Phong lúc này chính là hai con mắt màu xanh biếc bắn ra tặc quang.
"Đau... đau....đau quá......không được! Ta không chịu nổi!"
Mí mắt càng mở ra, hai mắt càng sưng lên, đau đớn vô cùng. Cái loại đau đớn này cơ hồ vượt qua sức chịu đựng của người bình thường.
"Tiểu tử cố gắng chịu đựng. Dựa theo lời ta nói mà làm. Ngươi nói cho ta biết, trên đỉnh mộ lúc nãy có tổng cộng bao nhiêu ngôi mộ?"
Lão mù chỉ chỉ về phía đồi mộ cách thôn Lê Thụ Truân 1 km không xa, hỏi.
Điều này sao có thể?
Một km đó à nha!
Hơn nữa, lại còn là ban đêm tối tăm mù mịt, đưa tay ra không nhìn thấy ngón ở đâu nữa.
Thế mà bắt hắn đếm trên núi có tổng cộng bao nhiêu ngôi mộ?
Thế này chẳng khác nào chơi khó hắn sao?
Thế nhưng do đau quá, Mã Trình Phong cũng không có suy nghĩ gì ráo, u mê làm theo. Hắn cố gắng chịu đựng đau đớn, mở mắt ra lần nữa, sau đó nhìn về nơi xa và bắt đầu đếm. 1, 2, 3, 4, 5....
"Cộng thêm Lưu Thiết Trụ và mộ của bà nội ta, có tổng cộng 142 ngôi mộ!"
Mới mở mắt ra chưa được 2 giây, Mã Trình Phong đã đưa ra kết quả.
Đương nhiên, lão mù không biết trên đỉnh mộ kia có tất cả bao nhiêu ngôi mộ rồi!!
"Ngươi tiếp tục nhìn lại thêm lần nữa, ở mộ phần của Lưu Thiết Trụ có tất cả bao nhiêu mảnh giấy vàng ở trên đó?"
Mới vừa rồi, trước khi hai người rời đi, lão mù cố tình ấn 14 mảnh giấy vàng xung quanh mộ. Mặc kệ lão làm vậy có ý nghĩa gì, thế nhưng có một điều lão biết chắc chắn, đó chính là trên đó có 14 mảnh giấy vàng.
"14 tờ giấy vàng!"
Mã Trình Phong trả lời chính xác.
Lão mù nghe thấy vậy liền trợn mắt há mồm ra.
"Lão mù? Đáp án thế nào, có đúng không?"
Lúc này, hai mắt Mã Trình Phong đã hoàn toàn mở ra.
Dưới mí mắt, một đôi con người màu đen nhánh hiện ra. Trong con ngươi bắn ra ánh sáng màu xanh lục quỷ dị. Hơn nữa, nó càng lúc càng co rút lại, giống như mắt của loài mèo vậy.
Và quan trọng hơn nữa, khi Mã Trình Phong trong vô thức quan sát cảnh vật xa xôi trong đêm tối như thế này, hắn không còn cảm thấy đau nữa.
"Người nào?"
Đột nhiên, có tiếng người từ trong sân nhà họ Lưu truyền tới.
Mã Trình Phong giật mình, theo bản năng định xoay người bỏ chạy, thế nhưng hắn bị lão mù túm lại.
"Ha ha....Xin hỏi vị huynh đệ trong sân có phải là vị kia không? Không biết có thể cho tôi biết quý danh được không?"
Lão mù cũng không có đem tên này đặt vào trong mắt, khinh thường nói.
"Hỏi hỏi cái cục cứt? Nhanh xéo đi! Đi chỗ khác chơi. Đừng có làm chậm chạp tang lễ nhà ta, cẩn thận ta lại sai người đánh cho nát mông giờ!"
Vị ở trong sân không biết mình đụng phải cường địch, mạnh mồm nói.
Lão mù bình tĩnh gõ gậy, cuối cùng cũng tìm được cửa, đẩy cửa tiến vào. Một cơn gió lạnh thổi qua, đánh lên mặt lão, khiến lão khẽ chau mày lại. Tà khí nặng quá!
Bên trong sân, vị Âm dương tiên sinh kia đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Hắn tay phải cầm chuông đồng, tay trái cầm một xấp giấy vàng, ném giấy vàng tung lên trời.
Bên cạnh là một cỗ quan tài. Bên trong quan tài là một cái thi thể. Cỗ thi thể này hai mắt mở trừng trừng, trên cổ mơ hồ có huyết nhục.
"Giao ra đây?"
Lão mù đứng ở cửa giang hai tay ra, nhàn nhạt nói.
"Ngươi... ngươi có ý gì? Cái tên mù đáng chết này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta khuyên ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác!"
Vị âm dương tiên sinh kia có chút chột dạ nói.
Hắn nhanh chóng đứng dậy móc từ trong quan tài ra một thứ gì đó, sau đó bỏ vào trong túi quần.
"Trộm đi địa hồn của người chết là một việc làm giảm âm đức. Bằng hữu, việc người đang làm có ông trời đang nhìn. Không làm hại ai thì thần sẽ không tới!"
Lão mù tiến vào, Mã Trình Phong núp ở phía sau, ló đầu ra nhìn. Mới vừa rồi hắn rõ ràng trông thấy thi thể trong quan tài trợn trừng mắt, thế nhưng hiện tại đã nhắm mắt lại.
Đương nhiên vị âm dương tiên sinh kia không có chịu thừa nhận rồi. Hắn lắp bắp nói:
"Ngươi... cái gì... cái gì địa hồn cơ chứ?? Ta không biết ngươi đang nói về cái gì, ngươi tốt nhất đừng có tìm phiền phức a!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận