Dịch: Hoangforever
Trình Phong thở dài không phải vì lão mù, mà là thở dài cho số phận của mình.
Bất kể hắn thi có được điểm cao và được nhà trường nhận vào thì với gia cảnh nghèo rớt mồng tơi của mình, hắn căn bản trả không nổi học phí.
Nếu như hỏi lý do tại sao khi bà nội hắn mất, hắn không có rời khỏi nơi này thì nguyên nhân có lẽ là vì Trương Tuệ Phương. Ai cũng vậy cả, đều có một mối tình khờ khạo vào độ tuổi thiếu niên.
Tuệ Phương mặc dù không có ăn mặc xinh đẹp như mấy cô nương trên tỉnh, thế nhưng nàng lại có tấm lòng nhân hậu, hiểu chuyện và cũng không ghét bỏ xuất thân của Trình Phong.
"Chậm... chậm lại chút... Sao hôm nay ngươi chạy nhanh vậy?? Tớ sắp kiệt sức tới nơi rồi!"
Tuệ Phương vừa chạy vừa thở hổn hển hét lên, mồ hôi túa ra thế nhưng vẫn không tài nào đuổi kịp được Trình Phong.
Cái tên này còn chạy nhanh hơn cả thỏ, ai mà đuổi kịp được hắn cơ chứ??
Trình Phong hưng phấn chạy, chạy như bay về phía trước. Hắn chưa bao giờ thấy thân thể mình lại nhẹ như lúc này.
"Chạy quá rồi, quay lại đi!"
Nếu như không có Tuệ Phương la lên, có lẽ Trình Phong thiếu chút nữa chạy theo con đường nhỏ tới trường, chạy một mạch lên tới tận núi. Không phải hắn ham chơi mà thật sự phanh không dừng được.
Trên bảng thông báo ở sân chơi, một dòng thông báo đỏ chót vót được dán trên đó. Và dòng trên cùng của tờ thông báo đó chính là đại danh đỉnh đỉnh Mã Trình Phong, được viết vô cùng rõ ràng.
Năm đó, max điểm chính là 700. Ấy vậy mà Trình Phong thi được 694 điểm. Với số điểm này đừng nói đậu vào trường cấp 3, cho dù đem so với các trường tỉnh.. thì số điểm của hắn vẫn đứng đầu bảng.
Tất cả mọi người trong lớp nhìn chằm chằm về phía Mã Trình Phong như thể đang nhìn thấy kẻ thù vậy.
Buổi trưa, Mã Trình Phong cúi đầu, ủ rũ đi về nhà. Chưa về tới cổng thì đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức từ trong sân truyền ra. Hắn "chẹp chẹp" mấy cái, sau đó vội vàng vọt vào trong sân.
Vào trong sân nhỏ, hăn thấy ông lão mù đang nhai một chiếc đùi gà nướng một cách ngon lành. Dưới chân lão chính là lông của con gà vừa mới thịt. Đám lông gà này ....Đây không phải là con gà mái đang đẻ trứng của nhà dì Vương sao?? Thế quái nào lão lại nướng nó lên ăn thịt rồi??
Trình Phòng chỉ vào ông lão mù, tức giận nói:
"Ngươi...ngươi ăn trộm gà??"
"Này... này....Ăn thì có thể lung tung được, thế nhưng nói thì không có được lung tung đâu à nha. Ngươi có tận mắt trông thấy lão phu trộm gà không?? Đây chính là gà họ tự nguyện dâng tặng cho ta đấy. Ngươi không tin sao? Không tin thì ngươi cứ việc đi mà hỏi họ. Bọn họ không chỉ dâng tặng cho ta ăn ngày hôm nay. Mà từ nay về sau, chỉ cần ta ở lại đây hôm nào, bọn họ đều sẽ tới dâng tặng lên cho ta ăn. Người có tin hay không?"
Ông lão mù xé cái cách gà ném về phía hắn.
Cũng hơn một tháng rồi, Trình Phong chưa có ăn được miếng thịt nào. Mặc dù hắn tham ăn thật đấy, thế nhưng hôm nay hắn lại không thèm ăn. Miếng gà bay tới, hắn tiện tay gạt xuống đất, sau đó lao thẳng vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà, hắn ngay lập tức trợn tròn mắt lên. Trên chiếc giường bé nhỏ của mình là từng xấp từng xấp tiền dầy cộm.
"Ngươi... cái tên lão bất tử nhà ngươi...Ngươi không chỉ trộm gà, mà còn trộm luôn cả tiền của người ta nữa. Nhanh... Nhanh đem trả lại cho họ. Từng này tiền chính là tiền ăn của một năm đấy!"
Mã Trình Phong tức giận đùng đùng từ trong nhà vọt ra, mắng.
Lúc hắn đang mắng thì đột nhiên trưởng thôn mang theo một số tráng niên chạy hùng hục về phía nhà Trình Phong.
Thôi xong! Người ta tìm tới tận cửa rồi ! Từng này người e rằng hôm này lão mù sẽ bị một trận no đòn mất!
Không ngờ, lão trưởng thôn bình thường nhe răng trợn mắt với mọi người lại mang theo vợ con quỳ xuống trước sân, nói:
"Không biết cao nhân tới thăm, chúng tôi không tiếp đón từ xa được! Hắc hắc... Mã đại tiên, chuyện kia...không biết ngài có thể giúp tôi một chút được không? Lúc nào thì tôi có thể tiến thêm một bước?"
Khuôn mặt trưởng thôn hiện ra một nụ cười đểu giả. Chỉ còn thiếu gọi lão mù là ba ba nữa là đủ bộ.
Ông lão mù lau lau lớp dầu mỡ dính ở miệng, nói:
"Cứ từ từ, hôm nay lão phu hơi mệt. Ngày mai thì còn tùy tâm trạng."
"Vâng, vâng, vâng. Thân thể của ngài là quan trọng nhất. Vậy chúng ta ngày mai lại lui tới."
Sau đó, trưởng thôn có thân thể gầy gò nhanh chóng móc ra một bao lì xì từ ném vào giữa sân. Những người khác theo chân lão trưởng thôn tới cũng bỏ lại nào là gà, nào là vịt, nào là heo...Sau đó cúi đầu chào, lùi ra về, giống như kiểu quan lại ngày xưa gặp hoàng thượng vậy.
Mã Trình Phong nhìn thấy cảnh tượng này liền trợn mắt há mồm lên. Nước miếng theo chiếc miệng mở rộng toang hoác của mình chảy xuôi xuống. Con mẹ nó chứ! Số bao lì xì kia ít nhất cũng tầm 10 cái đấy.
"Thấy chưa? Lão phu đã nói là không có trộm gà mà, giờ thấy đúng chưa ? Chính bọn họ chủ động đưa tới cho đấy à nha, ta sao có thể không nhận được cơ chứ?"
Lão chỉ chỉ về phía đống tiền được đặt ở đầu giường, sau đó nói rằng đây là tiền lão cho hắn đóng học phí năm nay. Xem như là tiền công lão trả Trình Phong đã cho lão ở lại hai ngày qua.
Mã Trình Phong sống tới 16 năm rồi, chưa có hôm nào ăn no như ngày hôm nay, ăn no tới nỗi bụng căng tròn. Hắn không thể nào hình dung ra được, ông lão mù này lại có bản lĩnh lớn như vậy, lại có thể khiến cho người khác tự nguyện dâng thức ăn cho mình? Xem ra, bắt đầu từ bây giờ có lẽ phải xem xét lại cái nghề "đạo chích" này mới được!!
Ông lão mù nói cho hắn biết rằng, thật ra lão cũng không có làm gì cả. Buổi sáng, sau khi hắn rời đi, lão cảm thấy đói bụng liền dậy đi đi dạo dạo trong vườn. Đột nhiên lão nghe thấy nhà bên có tiếng khóc trẻ em, thấy vậy lão mới tiếp chuyện hỏi thăm thì mới biết được rằng đứa nhỏ này bị sốt cao mấy ngày rồi không có khỏi. Hắn đi qua nhà, sờ trán đứa nhỏ, ngửi hơi thở đứa nhỏ, sau đó nói rằng đứa nhỏ không phải bị bệnh thông thường mà là do trúng tà khí gì gì đó trong nhà. Đứa nhỏ dương khí còn yếu, đương nhiên dễ bị mắc bệnh rồi.
Nhà họ Vương tính tình rất tốt, ở xung quanh cũng không làm mất lòng ai. Mấy năm nay chồng lên tỉnh làm việc, kiếm được ít tiền về quê xây căn nhà mới cho gia đình. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết nguyên nhân vì đâu.
Ông lão mù nghe bảo xây nhà mới, liền đi tới căn nhà mới kia dạo một vòng.
Sau nhiều năm mù lòa, người bình thường sẽ có thính giác và khứu giác vô cùng nhạy bén, nhạy bén tới mức đáng kinh ngạc. Khi bước vào ngôi nhà mới của gì Vương, lão chỉ lên cái xà trên trần nhà rồi nói:
"Có thứ gì đó trên cây xà gỗ kia, anh lấy thang trèo lên đó kiểm tra xem."
Lúc tuyệt vọng, người ta nói gì thì nghe vậy, cho nên chồng gì Vương đi lấy thang trèo lên kiểm tra. Khi trèo lên xà nhà, anh ta xém chút nữa thì bị hù chết. Ở trong góc cây xà có một con mèo đen đang nằm chết ở đó. Con mèo này có lẽ mới chết cách đây không lâu, thi thể còn chưa có thối rữa. Thế nhưng theo lý thuyết mà nói, động vật sau khi chết thường sẽ có ruồi bu tới, ấy vậy mà hai ngày qua, nhà gì Vương không thấy bóng dáng một con ruồi nào. Rốt cuộc chuyện là như thế nào?
"Sao lão biết có một con mèo chết ở trên xà nhà gì Vương? Cái lão tặc chết dẫm này, có phải lão đã động tay động chân gì đó trước rồi đúng không? Cái này có phải là tiên thuật của lão không? Lão đừng tưởng rằng ta không biết."
Mã Trình Phong tức giận nói.
"Hắc hắc...đừng có khinh thường mấy mánh khóe này của lão phu. Ta cho ngươi biết, thời điểm nhà họ Vương xây nhà đã đắc tội với đám thợ hồ. Và con mèo chết kia chính là thủ đoạn thường dùng của bọn họ. Loại thợ này chúng ta thường gọi họ là "Quỷ tượng." Cũng may ta phát hiện kịp thời, bằng không một nhà ba người kia chết chắc!"
(1) Tượng = thợ.
"Cứ như vậy là xong? Xong?? Lão lừa người ta một đống tiền chỉ bằng mấy câu nói đó?"
"Ta lừa gạt cái gì chứ? Lời của ta chính là thiên kim ngàn vàng đấy. Một câu nói có thể cứu sống tính mạng cả gia đình bọn họ. Chút tiền kia có là gì?? Tiểu tử, có muốn học một chút không, hắc hắc...."
Bất kể lão mù này là ai, có thực tài hay không, thế nhưng từ nhỏ Mã Trình Phong đã có ấn tượng không tốt đẹp gì với cái đám giang hồ này. Chẳng phải ông nội hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất hay sao. Ông nội hắn là một người trong giang hồ, kết quả thì sao, hắn bỏ vợ bỏ con. Trước khi bà nội hắn chết, bà còn không được gặp mặt lão lấy một lần.
.....
Sắc trời dần tối. Thôn nhỏ yên tĩnh một mảnh. Ngoài trừ tiếng mấy lão hòa thượng tụng kinh "nam mô a di đà phật" ở nhà Lưu gia ra, thì cũng không có âm thanh nào khác nữa. Mã Trình Phong theo thói quen mặc quần áo vào, đi ra ngoài. Hắn còn phải tìm một ngôi mộ để ngủ nữa.
"Sau này người không cần phải ngủ với người chết nữa. Từ hôm nay trở đi, lão phu sẽ bổ hồn cho ngươi."
Lão mù từ trên giường gạch ngồi dậy, đeo túi vải thô kéo Mã Trình Phong ra ngoài.
Trong màn đêm, một luồng gió âm u thổi qua cổ họng hai người. Trên con đường lên đỉnh núi mộ, một thanh niên dắt theo một lão mù cúi đầu đi trong đêm tối.
"Đã tới chưa?"
Ông lão mù dừng lại, hỏi.
Mã Trình Phong ở bên cạnh lão cũng dừng chân lại trước một ngôi mộ lẻ loi và quan sát. Ngôi mộ này thấp bành bạch, không có mộ bia, một ngày trôi qua, trên ngôi mộ mọc ra mấy cây cỏ dại lưa thưa.
Mã Trình Phong đi tới, cẩn thận nhổ cỏ dại. Sau đó xới lớp đất mới lên.
"Đây là mộ của bà tôi. Thật kỳ lạ, hôm nào tôi cũng nhổ cỏ, ấy vậy mà cỏ mới luôn được mọc ra."
Lão người mù cười nhạt một tiếng, tiến tới, cúi xuống sờ sờ đất ngôi mộ, sau đó bốc một nắm đất đưa lên mũi ngửi:
"Sau này, cỏ mọc trên mộ người không được nhổ nữa. Cỏ không mọc chính là mộ đơn độc, nghĩa là không có hồi kết. Mộ của bà nội ngươi không có vấn đề gì cả, phương hướng cũng khá tốt, chỉ là địa hình có chút dễ bị ngập lụt. Để tránh ngập lụt, người đào một cái rãnh tầm 2 mét bên cạnh xung quanh mộ. Con rãnh nhỏ này sẽ dẫn nước mưa từ trên cao xuống. Sáng sớm ngày mai, ngươi tìm cho ta một hạt mầm cây đào, ta sẽ giúp ngươi trồng nó."
"Lão mù, lão không phải là đạo chích sao?? Sao còn biết phong thủy?"
Lão mù cười nói:
"Hắc hắc...ta chỉ biết sơ sơ thôi. Tin tưởng ta, ta không có hại ngươi."
Đêm càng lúc càng tối, ngôi làng dưới chân núi tối om như mực.
Sau sự việc ngày hôm qua, nhà nào nhà nấy đóng cửa cài then. Ngay cả mấy lão say sỉn, thường ngày thích chơi mạt chượt ở cái quán nhỏ phía đông cuối làng cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Gió hiu hiu thổi qua đồi, tiếng chim cú kêu "cú cú", tiếng quạ kêu "quạ quạ" vang vẳng giữa con đường vắng. Thỉnh thoảng, lại có con chuột núi từ trong bụi cỏ chui ra, cảnh giác nhìn hai kẻ lạ mặt đột nhập.
Ông lão mù ngồi dựa gốc cây già, nhắm mắt, ngủ ngáy như sấm. Mã Trình Phong ngồi trên cành cây trên đầu lão, con mắt lóe lên màu xanh lục. Trong đêm đen tối như mực này, khoảng cách xa hắn có lẽ không nhìn thấy thấy được bóng người ẩn núp Nhưng với cặp mắt màu xanh lục này, hắn chẳng khác nào một con báo đang rình con mồi trên cành cây, tùy thời lao ra cắn xé con mồi.
Loại người nào mắt có thể phát sáng vào ban đêm được chứ? Đạo chích??
Đất mộ của ngôi mộ mới được chôn cất trên núi vẫn y nguyên như cũ. Nó được chất thành đống cao như một quả đồi nhỏ. Khó có thể tưởng tượng ra được, tối ngày hôm qua, Lưu lão gia lại từ cái nấm mồ này chui ra.
Trong đêm đen mơ hồ, tiếng gió mang theo tiếng đinh đinh đương đương từ trong thôn truyền tới. Tiếng chuông đồng này có tiết tấu vô cùng quỷ dị, lúc thì cao lúc thì thấp, lúc thì nhanh lúc thì chậm, khiến cho lòng người nôn nao, cảm giác giống như muốn nhảy múa theo giai điệu cổ quái này vậy.
"Hừ hừ... quả nhiên là vậy!"
Lão người mù duỗi lưng một cái, sau đó đứng thẳng dậy.
Cạch Cạch.... Cạch Cạch Cạch...Cạch Cạch Cạch....Mộ phần Lưu Thiết Trụ bắt đầu cong lên, tiếng ốc vít kêu lên cạch cạch...
"Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi."
Mã Trình Phong ôm chặt lấy cành cây, sợ lại rơi xuống như lần trước nữa. Nhưng hắn hiện tại, xưa không bằng nay rồi. Thân pháp của hắn so với lúc trước thì nhanh hơn nhiều lắm. Đừng nói là một con cương thi, cho dù có bị 10 người bao vậy hắn cũng chắc chắn thoát ra được.
"Sợ cái gì. Nhìn bộ dạng người lúc này chẳng khác nào đứa bé chưa trải qua sự đời vậy. Không phải nó chỉ là một khối thịt thôi sao? Mù lão gia ta chỉ cần vài phút là xử lý xong."
Cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, mây đen áp xuống càng lúc càng thấp, chim bay tán loạn giống như tận thế sắp tới nơi rổi vậy.
Một bàn tay khô héo từ trong mộ chui ra. Bàn tay này có móng vuốt rất dài, trên mu bàn tay hiện ra đầy vết thi ban. Một cỗ hôi thối theo mùi gió bay ra.
"É..... Ngao....."
Từng tiếng thi rống vang lên.
Thi thể Lưu Thiết Trụ từ trong mộ phần nhảy ra. Hai tay giơ sang ngang, thẳng tắp, xong xong với mặt đất. Cả người cứng ngắc. Sau đó nó bắt đầu nhảy từng bước tiến về phía trước. Mỗi một bước nhảy chính là 2 mét.
Tiếng chuông đồng kỳ lạ dưới thôn núi Lê Thụ Truân càng lúc càng nhanh hơn. Thi thể Lưu Thiết Trụ theo âm thanh này nhảy nhảy về phía dưới núi.
Lỗ tai ông lão mù không ngừng vặn vẹo, phán đoán phương hướng của Lưu Thiết Trụ. Sau đó đầu ngón tay lão vung lên, một viên đá nhỏ kẹp giữa hai ngón tay lão bắn ra. Công phu ám khí này của lão đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh. Hòn đá nhỏ trực tiếp bắn trúng xương bánh chè của Lưu Thiết Trụ. Thân thể cứng ngắc của Lưu Thiết Trụ liền ngã lệch đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận