Không ngờ, khi hắn xoay người nhìn lại thì không thấy ai ở đằng sau cả. Thân pháp của người này thật sự quá nhanh. Nếu như hắn ta không phải là người trong giang hồ, vậy ai đã dạy hắn khinh công khủng như vậy?
“Vị huynh đệ, chúng nước sông không phạm nước giếng. Vào giang hồ đã không dễ dàng gì rồi. Nếu như huynh đệ muốn tiền, ta liền đưa cho.”
Hắn móc ra một tờ ngân phiếu 50 đặt ở dưới chân. Sau đó đứng dậy, từ từ lui ra khỏi đại điện.
Mã Trình Phong cũng không biết từ nơi nào chui ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã dính một chưởng vào sau gáy. Theo quán tính, cái đầu của hắn chúi về phía trước. Ngay sau đó, một tờ giấy vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt, dán lên trán hắn.
“Ư... không.... không....”
Mài đao tượng cả người run rẩy, hai mắt trắng bệch ra, miệng sùi bọt mép, ngã lăn uỳnh xuống đất.
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, lão mù không nhanh không chậm dùng gậy chỉ đường gõ gõ từng cái bước vào. Miệng thì ngâm nga khúc hát Nhị Chân Chuyển Tiểu Khúc.
“Hắc hắc....bằng hữu, ngươi học nghệ không tinh nha! Tựu một chút bổn sự như vậy mà cũng dám thành quỷ tượng?? Lão phu không cần tốn nhiều sức đã có thể đem khí vận ngươi cướp được cướp lại. Hơn nữa, hiện tại còn có thể thuận tay làm thịt ngươi.”
Lão mù vừa nói xong, Trình Phong liền lập tức cởi bỏ tấm phù màu vàng trên trán hắn ra.
Thời điểm tấm phù màu vàng dán trên trán hắn, nó vẫn còn màu vàng. Thế nhưng khi Mã Trình Phong bóc xuống thì nó đã biến thành màu trắng nhạt. Hơn nữa lúc mới đầu, bên trên tấm phù màu vàng này không có chữ, thế nhưng hiện tại có chữ màu Phạn Văn màu đen to lớn xuất hiện ở trên đó.
“Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng! Vãn bối biết sai rồi, sẽ không dám nữa!”
Mài đao tượng dập đầu như bằm tỏi ở trước mặt lão mù. Hắn dập đầu tới nỗi trán chảy ra cả máu.
“Quỷ tượng này ngươi học của ai?”
Lão người mù bước lên trước dìu hắn dậy, lên tiếng hỏi.
“Không dám giấu gì tiền bối, gia sư của ta chính là Tái Lỗ Ban.”
Hắn báo tên chính là tôn hiệu giang hồ, cũng không phải là tên thật. Vừa nghe tôn hiệu của sư phụ hắn, lão mù liền biết đây là quỷ tượng.
“A! Thì ra là Hoàng Mộc tượng? Được rồi, vậy thì hôm nay nể tình Hoàng Mộc tượng ta tha mạng cho ngươi. Thế nhưng như ta đã nói trước, nếu như để ta phát hiện ra người làm chuyện này một lần nữa.... Hừ hừ...Đừng trách ta không khách khí !”
Lão mù đá một phát vào mông hắn, quát to.
“Dạ dạ dạ, tiền bối nói phải! Cảm ơn tiền bối đã hạ thủ lưu tình!”
Mài đao tượng sợ hãi cầm cần câu cơm của mình bỏ chạy.
“Quay lại! Đá mài dao lưu lại cho ta!”
“A... Vâng! Vâng ! Vâng!”
Hắn ta vội vàng đưa viên đá mài dao mỏng dính cho Mã Trình Phong.
Chìa khóa để khôi phục lại vận khí bị đánh cắp nằm ở trên viên đá mài này. Vừa rồi, tên quỷ tượng nhảy những bước nhảy kỳ lạ xung quanh đống lửa kia chính là đang đọc chú ngữ. Hắn đem tất cả vận khí được lưu lại trong đá mài hút vào trong linh hồn của mình.
Mã Trình Phong hỏi lão mù kế tiếp nên làm gì?? Lúc nào thì đem vận khí nhà Trương Tuệ Phương trả lại cho nàng?? Có cần phải mở đàn cầu vận không?
“Ngươi nôn nóng làm cái gì?? Sao vậy? Thích con quỷ nhỏ kia rồi sao? Mở miệng một tiếng là Tuệ Phương này, Tuệ Phương nọ. Hừ. Cái tên tiểu tử nhà ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cũng chỉ là một tên tiểu sắc lang lưu manh!"
Lão mù nói cho hắn biết ăn trộm thì đêm ngày cũng được. Thế nhưng vận khí thì phải ban ngày. Ban ngày dương khí thịnh. Vận khí thật ra cũng là một loại dương khí.
Nói xong, lão hừ một tiếng, ngâm nga câu hát đi vào trong nhà. Hiện tại lão không xem mình là ngoại nhân nữa, mà xem như là người nhà của hắn luôn. Hắn ở Mã Gia còn tiêu dao tự tại hơn so với ở nhà.
Mã Trình Phong cũng đã sống được 16 năm rồi. Bạn bè bằng tuổi hắn ở trong thôn cũng không có một ai chơi với hắn, duy chỉ có Tuệ Phương là còn quan tâm, hỏi han tới hắn.Không nói tới việc, hắn có phải là tiểu sắc lang lưu manh hay không. Thế nhưng chỉ dựa vào việc hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Hắn cũng đã nôn nóng muốn giúp đỡ nàng. Vì vậy, hắn vội vàng chạy đi báo tin cho Tuệ Phương.
Vừa bước tới cửa nhà họ Trương, liền nhìn thấy Lão Trương từ trong sân chạy ra ngoài ngõ đi tiểu đêm. Ở cái làng này, có một thông lệ là, nhà vệ sinh thường được làm ngoài ngõ của mỗi nhà. Người dân Đông Bắc có một tập tục, mê tín tin rằng những vật bẩn thỉu như cứt, đái.... không nên để trong nhà, họ sợ mang tới vận rủi.
Từ khi Lão Trương đỡ đẻ cho Trình Phong, có lẽ “bệnh căn” đã bám vào người.
Mười mấy năm qua, lão không dám tới gần Mã Trình Phong. Ngay cả khi đi ngang qua cửa nhà họ Mã, lão cũng phải cầm cây nhẫn vàng trên tay, sợ tên tiểu tặc này ám mình.
Kết quả, khi lão từ trong sân đi ra ngoài ngõ, khi gần tới nhà vệ sinh, lão liền nhìn thấy Mã Trình Phong đang đứng chình ình ở đó. Thấy Mã Trình Phong, trong lòng hốt hoảng, không cẩn thận dẫm phải cục đá dưới chân, ngã nhào về phía trước. Thế nhưng đen đủi cũng chưa có hết, khi lão ngã nhào về phía trước, lại ngã trúng nhà vệ sinh. Thế là ôi thôi, toàn thân dính đầy cứt, đái...
Ngày trước, Mã Trình Phong không hiểu cái thứ vận khí này là cái quỷ gì, nó có quan trọng sao?? Thế nhưng, khi hiện tại tận mắt nhìn thấy bà mụ bị như vậy, vận rủi dính vào người quả thật không nên xuất ra khỏi cửa.
Không chỉ có như vậy, buổi sáng, khi trời còn đang tờ mờ tối, Tuệ Phương dậy làm bữa sáng cho cả gia đình, thấy trước cổng nhà mình, Trình Phong đang đứng liền có chút cảm động, vội vàng chạy ra ngoài đưa cho hắn một cái bánh. Thế nhưng khi chân vừa mới bước ra khỏi cổng một bước, đột nhiên cái xà cổng trên đầu sụp xuống, đập ngay vào đầu nàng, làm cho đầu nàng sưng u to một cục.
Sau khi ăn sáng xong, lúc này lão mù mới đi tới. Lão bảo Trình Phong đi hỏi mọi người trong làng xem ngày hôm qua ai lấy dao bếp trong nhà ra đem cho mài dao tượng mài dao. Rồi lại bảo Mã Trình Phong bưng một chậu nước trong vào đây. Sau đó bảo hắn đốt tấm giấy bùa màu vàng đã chuyển sang màu trắng ngày hôm qua, sau đó lấy tro trộn vào chậu nước trong. Tiếp theo, lão lấy từng con dao một mài dao vào viên đá mài, vừa mài dao vừa nhúng vào trong chậu nước trong.
Thật đúng là tà môn mà!
Lúc đầu lưỡi dao đang cùn, thế nhưng khi được lão mù mài, lưỡi dao càng mà càng sắc càng dày hơn. Sau khi mài xong hết những con dao bếp này, vừa khéo chậu nước trong cũng dùng hết, một giọt cũng không có thừa. Hòn đá mài dao kia cũng bị mài phẳng.
Lão mù lại nói, bảo mọi người trong làng sau khi về nhà lấy con dao lão đã mài này đem đi cắt thức ăn, cắt bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu. Sau đó đem cho cả nhà ăn sạch.
Già trẻ trong thôn nghe thấy lão mù nói như vậy bán tín bán nghi, không tin tưởng lắm. Ngay tới cả Mã Trình Phong nghe cũng còn cảm thấy có chút quỷ dị.
Nhưng loại chuyện này không thể không tin được, nhà ai thì không biết, thế nhưng nhà Tuệ Phương sau khi ăn xong, mẹ nàng đang còn bị bệnh liền không chữa tự lành. Người so với trước còn có sức sống hơn nhiều. Mẹ Tuệ Phương mặc quần áo bước xuống giường, xong đó cầm chiếc cuốc đi ra đồng làm việc. Buổi sáng, Trương Tuệ Phương bị cái xà đập vào đầu sưng u một cục, hiện tại cũng đã xẹp mất, không còn thấy đâu nữa.
“Nể tình ngươi, ta không có thu tiền. Buổi tối, ngươi kiếm cho lão phu một con gà là được! Ha ha ha...”
“Hừ! Cái lão tặc nhà ngươi, thật không biết xấu hổ!”
Mã Trình Phong mặc dù ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ như vậy, thế nhưng bên trong lòng lại phục sát đất lão mù này.
“Thế nào? Hiện tại còn mắng chửi nghề trộm chúng ta nữa không? Trình Phong à, trộm cũng có trộm tốt, trộm xấu, tùy vào họ dùng bản lĩnh của mình vào mục đích gì nữa. Nếu như họ trong lòng sinh ra ác niệm, thì đó chính là trộm xấu. Nếu như trong lòng họ có thiện vậy họ chính là trộm tốt.”
Lão mù nằm trên giường gạch, hai chân bắt chéo, hững hờ nói với hắn.
Mã Trình Phong nghe thấy lão mù nói như vậy liền cúi đầu lâm vào suy tư.
Bà nội hắn trước khi lâm chung có dặn dò với hắn rằng, Cho dù hắn có nghèo khổ hơn đi chăng nữa, thì hắn cũng không được làm nghề trộm. Nhưng khi hắn soi gương lại, mặc dù người trong gương đẹp trai thật đấy, nhưng ở chỗ phần ấn đường (1) mơ hồ ẩn hiện một cỗ xui xẻo màu đen. Đây chính là vận rủi dính vào người của hắn.
(1) ấn đường : phần nằm giữa hai lông mày
“Tiểu tử nhà ngươi từ lúc chào đời đã có chữ Bối (2). Mệnh cách thì quá nhẹ. Ngươi nếu như không trộm vận người khác vậy sau này đừng có nghĩ tới lấy vợ nữa. Người tính cả đời làm ăn mày sao?"
(2) Chữ Bối :背 : xui xẻo, đen đủi
“Ta phát hiện ra cái lão mù nhà ngươi không chỉ không biết xấu hổ, mà còn hay nói nhiều. Rốt cuộc, lão lúc nào thì rời đi?? Ông nội ma quỷ kia của ta chắc chắn cũng không có giàu có, không có cho lão nhiều tiền như vậy.”
Trình Phong tức giận nói.
“Lão phu hiện tại không có ý định rời đi. Ở đây được ăn uống thỏa thuê, tự do tự tại, sung sướng như thế này, rời đi làm gì chứ?”
Lão mù hai chân bắt chéo, lẩm bẩm nói. Đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, liền vội vàng nói:
“Tiểu tử thối nhà ngươi, lừa ai hả? Hiện tại, lão phu chính là đang nuôi người đó. Từ khi nào tới lượt người đuổi ta ra khỏi nhà cơ chứ?"
.............
Cũng sắp cuối tháng 8 rồi. Cái nắng buổi trưa càng lúc càng gay gắt. Các em học sinh, đứa thì đeo cặp, đứa thì cắp sách đi men theo con đường độc đạo trên núi tới trường đi học, tiến thêm một bước tới gần tương lai tươi sáng của mình hơn. Càng ngày các bạn học trong làng của hắn càng ít hơn. Thế nhưng thư báo trúng tuyển của Mã Trình Phong cũng không có thấy đâu.
“Trình Phong! Tớ đi đây!!! Nếu như cậu có thời gian rãnh rỗi, nhớ tới Nhiệt Hà thăm tớ nha!”
Tuệ Phương lôi chiếc vali đi, khi đi ngang qua cửa nhà họ Mã liền nói vọng vào.
“Uk....”
Nghe thấy Tuệ Phương nói như vậy, khuôn mặt hắn liền đỏ lên, thậm chí còn thấy mắc cỡ khi thấy người mình yêu rời khỏi làng.
“Ái chà, cô bé kia đi rồi sao?? Đi tới thành phố lớn sao?? Tới thành phố lớn thấy được thành phố lớn xa hoa trụy lạc như thế kia chắc không còn tâm trí đâu mà nhớ anh chàng hai lúa đang ở làng ngóng trông mình. Cuộc tình này thế là chấm hết. Trời nam đất bắc, từ đây khó có thể gặp lại nhau rồi.”
Lão mù nằm trên giường gạch châm chọc hắn.
Nhiệt Hà?? Khu nghỉ mát mùa hè?? Tuệ Phương?? Trường trung cấp kỹ thuật....
Có lẽ từng này lý do là đủ rồi.
Mã Trình Phong ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng bỏng, sau đó quay sang nhìn mộ bà nội mình ở trên núi. Nhìn xong hắn quay lại nhảy phắt lên giường, thò tay vào trong tủ đất lấy ra cuốn 《 Đạo kinh 》mà ông nội hắn qua đời để lại cho hắn. Tiếp đó hắn cầm lấy thẻ chứng minh nhân dân và bảng điểm, xoay người chạy ra ngoài.
“Tiểu tử người định làm gì?”
“Đi Nhiệt Hà học!”
Mã Trình Phong thậm chí không thèm thay quần áo, cứ như vậy chạy ra ngoài.
“Này, quay lại, quay lại, còn học phí nữa?”
Lão mù vội vàng đuổi theo hắn, suýt chút nữa trượt chân ngã ở ngưỡng cửa. Cuối cùng lão vẫn đuổi kịp được hắn. Sau đó kín đáo đưa cho hắn một ít tiền.
Hai giờ sau, trên xe lửa chật chội có nhiều thêm hai vị khách. Cả hai đều không có chỗ ngồi, đứng giữa lối đi trên xe, nhìn nhau mỉm cười.
“Cậu về đi. Thông báo của cậu còn chưa có được gửi về mà!”
Tuệ Phương xấu hổ cúi đầu nói.
“Hử....”
Hắn nhìn thẳng chiếc kẹp tóc trên mái tóc ngắn Tuệ Phương, nói.
Lúc này, có một thiếu nữ tuổi tác cũng tầm trạc tuổi hai người, cũng lên thành phố đi học, không biết là vô tình hay là cố ý đụng phải cánh tay Tuệ Phương. Mã Trình Phong khóe mắt đảo qua, nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước khi cô gái kia đi xa, cánh tay trái của Mã Trình Phong đột nhiên duỗi ra, nhẹ nhàng đưa ngón trỏ và ngón giữa chọc vào túi cô nàng này. Sau đó nhanh chóng đặt lại lên vai Tuệ Phương.
Toàn bộ động tác này vô cùng mây trôi nước chảy, không có một chút sai lầm nào. Nếu như vừa rồi có camera tốc độ cao quay lại, chắc chắn sẽ quay lại được hình ảnh từ lúc Mã Trình Phong phát hiện ra cô gái kia đụng vào người Tuệ Phương, tới lúc đưa tay thò vào túi cô nàng này, rồi lại đưa tay đặt lên vai Tuệ Phương. Toàn bộ động tác ấy thế nhưng mà chỉ mất tới có nửa giây.
Tuệ Phương thấy Trình Phong đặt tay lên vai mình, khuôn mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xấu hổ, trong lòng thì thầm tức giận. Nàng định mắng hắn thế nhưng lại không thể mở miệng ra tránh cứ hắn.
“Đáng ghét... Cậu...Nhiều người đang nhìn chúng ta đấy! Cậu làm cái gì thế hả?”
Cô nàng nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn ra khỏi người mình.
“Lấy lại rồi!”
Mã Trình Phong cầm trong tay một xấp tiền, đưa ra khoe. Trương Tuệ Phương vừa nhìn liền cảm thấy quen thuộc, sờ túi hóa ra là tiền học phí mà mẹ nàng đã đưa cho nàng.
Đây là lần đầu tiên Mã Trình Phong ra khỏi nhà, cũng là lần đầu tiên hắn lên thành phố lớn.
Tuy đây là trường trung cấp kỹ thuật thế nhưng nó cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của Mã Trình Phong.
Hai đứa trẻ nông thôn đứng ở cổng trường ngơ ngác nhìn vô số đứa trẻ bước vào trường trong dòng người bất tận. Ngôi trường này lớn gấp 10 lần so với ngôi trường cấp 2 tốt nhất ở huyện của hắn.
“Ê? Cái tên ăn mày kia, đừng có ở đó mà xin cơm?”
Người bảo vệ hét lên.
Mã Trình Phong nhìn trái nhìn phải, cảm giác như hắn đang nói mình thì phải??
Cũng đúng, so với những đứa trẻ khác, quần áo của hắn quả thật có chút rách rưới. Quần áo của hắn từng chỗ, từng chỗ chắp vá lại. Giày ở dưới chân thì bị thủng lỗ, lộ ra cả ngón chân cái to đùng dính đầy bùn đất.
“Được rồi! Trình Phong! Tiễn tới đây thôi. Cậu còn đủ tiền mua vé xe quay về không? Nếu như không còn, tớ còn một ít, cậu cầm lấy mà về.”
Tuệ Phương tốt bụng, lấy tiền ăn một tháng của mình đưa cho Trình Phong.
“Không, không, tớ... Chú? Xin hỏi, cháu có thể đăng ký học ở đâu? Cháu tới đây để đăng ký học.”
Cửa trường học dòng người đi ngược đi xuôi vô cùng hối hả. Mã Trình Phong sợ người gác cổng nghe không rõ, cố tình nói thật to.
Câu nói này vừa nói xong, hơn 100 học sinh mới và phụ huynh của họ đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.
Hiện trường tĩnh lặng như tờ. Tất cả mọi người quay lại nhìn hắn giống như đang nhìn một con khỉ vậy.
“Cái tên tiểu ăn mày nhà ngươi, nhanh cút đi cho ta? Người có tiền sao?? Học cái gì mà học, cút, cút!”
Chú bảo vệ không khách khí đẩy Mã Trình Phong ra ngoài.
“Chú, từng này tiền đủ chưa?”
Mã Trình Phong móc trong bọc ra một xấp tiền, toàn là tiền 50-100 nghìn.
Người bảo vệ nhìn thấy mà sợ hãi nuốt nước bọt!
“Cậu... cậu tốt nghiệp cấp 2 chưa?”
Người bảo vệ có chút xem thường nói.
Mã Trình Phong lấy bảng điểm ra, giao cho người bảo vệ.
Trên bảng điểm là một con số 694 to đùng, trình ình hiện ra một cách đầy kiêu hãnh.
Vào lúc này, mọi người bên trong trường như muốn nổ tung.
Một đám giáo viên giống như tiếp đón nguyên thủ quốc gia, nước mắt lưng tròng đầy kích động, lôi kéo Mã Trình Phong không tha, suýt chút nữa đem hắn phân thây luôn!
Tất cả bọn họ đều kêu Mã Trình Phong học ngành của mình.
“Nàng ta học ở đâu, tôi học ở đó.”
Mã Trình Phong chỉ Tuệ Phương, nói.
Nhiệt liệt chào mừng bạn học Mã Trình Phong đã được nhận vào trường trung cấp kỹ thuật với tư cách là trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học vừa rồi.
Thế giới này sao mà kỳ diệu!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận