Kiếp trước kiếp này! (Đại kết cục)
Đại tửu điếm Ma La Chi Hà, khách sạn đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, trọn vẹn năm sáu người ở trong này cử hành một hội yến hội vô cùng long trọng.
Yến hội lần này là tương đương bí mật, rốt cuộc bởi vì sao mà tụ tập cùng một chỗ đều không có công bố ra ngoài.
Ở trong này, tam giáo cửu lưu bọn họ đều có, có lão tổng của các đại tập đoàn, cũng có tiểu thương nhân phố phường, có nhân viên công vụ chính phủ, cũng có thành phần tập đoàn tri thức, thậm chí còn có một ít du dân không có công tác cố định, nhưng sau khi bọn họ tập trung một chỗ, lại không để ý chút nào đến thân phận của nhau, cao giọng cùng nhau thảo luận, ở chung cùng một chỗ, nguyên một đám giống như là huynh đệ thân thiết. Trong lúc nói chuyện với nhau bọn họ cũng không xưng tên của đối phương, chỉ xưng tên trong trò chơi.
Nếu là có người chơi Tín Ngưỡng ở trong này, bọn họ nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì tên trò chơi của những người này, có ai không phải là nhân vật nổi danh trong trò chơi?!
Tại mấy tầng đỉnh của Ma La Chi Hà, có chừng năm sáu trăm người chơi, ngồi ba bốn mươi bàn, vui vẻ cười nói, hân hoan ăn uống.
Hai bên đại sảnh đứng chừng năm sáu chục nhân viên lễ tân mặc sườn xám, yểu điệu thục nữ.
"Bại hoại, nghe nói ngươi đang ở trong Tín Ngưỡng rất phong lưu a, câu dẫn rất nhiều tiểu cô nương, không nghĩ tới da mặt lại mỏng như vậy, vừa rồi thời điểm tiểu cô nương kia rót nước cho ngươi, nhìn ngươi đỏ mặt." Diều Hâu ở một bên trêu chọc nói.
"Cái này không giống nhau được, đó là trò chơi!” Bại Hoại Giết Hoài Không Chết xấu hổ mà cãi lại.
Mọi người cười ha ha, không nghĩ tới Hại Hoại còn có một mặt thú vị như vậy.
"Niết Viêm lão đại đến đây!"
Năm sáu trăm người ở trong hội trường liền rối loạn cả lên, bọn họ đều đứng lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, ngay cả những nhân viên lễ tân kia cũng không nhịn được mà tò mò nhìn quanh, các nàng cũng là người chơi trong Tín Ngưỡng, tự nhiên biết rõ đại danh của Nhiếp Ngôn, hơn nữa Nhiếp Ngôn vẫn là con rể của Tạ gia.
Nhiếp Ngôn mặc một bộ tây trang màu trắng, có vẻ anh tư sáng ngời, sau lưng Tạ Dao búi tóc cao, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, phụ trợ thêm cho thân hình hoàn mỹ của nàng, khiến người ở toàn trường không khỏi tán thưởng một tiếng, quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ!
"Nhiếp Ngôn, tên tiểu tử ngươi đến chậm, phải phạt rượu trước, bằng không phải xin lỗi mọi người, có phải không?" Đao Quang Sáng Chói cất bước đi tới trước, thân hình của hắn cường tráng, dáng đi oai phong bệ vệ, làm cho người ta nhìn thấy không khỏi cảm khái một tiếng, ngươi trước mắt này chính là đệ nhất Thuẫn Chiến Sĩ của Ngưu Nhân Bộ Lạc quả thật là danh bất hư truyền.
Nghe được lời nói của Đao Quang Sáng Chói, mọi người đều ồn ào.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn đảo qua trên mặt mọi người, một đám người nay e là sợ thiên hạ không được loạn hay sao, đám người này tính là lão huynh đệ theo chân Nhiếp Ngôn chinh chiến từ đầu tới cuối, cho nên trong lúc này mọi người không có gì ngăn cách, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
"Ta ở phía dưới đi một vòng, cho nên đã tới chậm, chén rượu này nên phạt, ta kính các vị trước một chén!" Nhiếp Ngôn cầm lấy một chén rượu trên bàn bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, sảng khoái!
Hôm nay là lần đầu tiên từ trước đến này toàn bộ tinh anh của Ngưu Nhân Bộ Lạc lại tụ tập đông dủ như vậy, Thất Tử, Thủy Sắc, Aun vân vân, không đơn giản chỉ là Ngưu Nhân Bộ Lạc còn có bọn người Hồ Li Bán Tỉnh, Pháp Lam, Đạ Phá Thần Côn của Thần Thánh La Mã Đế Quốc, Quang Minh Thánh Diễm, Già Lam Thần Điện.
"Niết Viêm đại ca." Aun đi tới, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thở của Aun quả thật rất khó tưởng tượng, hắn so với thời điểm trước đây rõ ràng có thể sắc bén như thế, Nhiếp Ngôn cười cười nói: "Tên tiểu tử ngươi chạy tới sau có phải là lại trốn học hay không? Phải học tập cho thật tốt biết không, đừng có để cho Ngưu Nhân Bộ Lạc mất mặt!”
Aun không khỏi ngẹn họng, chẳng lẽ không chịu đi đến trường chính là làm mất mặt Ngưu Nhân Bộ Lạc hay sao?
Chứng kiến bộ mặt ngây ngốc của Aun, đứng bên cạnh Tạ Dao không khỏi cười một tiếng, muốn cho tên tiểu quỷ này tập trung học tập, cũng không quá dễ dàng!
"Hôm nay có ai không tới hay không?” Nhiếp Ngôn ngắm nhìn bốn phía, mỉm cười nói.
"Đều đến đông đủ, hôm nay là lần tới đông đủ nhất!” Một bên Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca mỉm cười nói.
"Không dễ dàng, không nghĩ tới nhiều người đến đây như vây, hôm nay mọi người không say không về!" Nhiếp Ngôn cao giọng nói.
Thanh âm của Nhiếp Ngôn vừa rơi xuống, cả hội trường vang lên một hồi tiếng hoan hô.
"Không say không về!"
Một đám tinh anh đỉnh cấp của Ngưu Nhân Bộ Lạc từng bước từng bước tiến tới chỗ Nhiếp Ngôn mời rượu, uống liền hơn mười chén, dù Nhiếp Ngôn có tửu lượng kinh người, cũng không nhịn được có vài phần men say.
Ma La Chi Hà, ánh trăng đêm tỏa sáng.
Dù ai cũng không thể nào tưởng tưởng ra được, chính là năm sáu ngàn người ở chỗ này, đã cãi biến cách cục của Tín Ngưỡng, đồng thời cũng thành công thay đổi thế giới. Trong sinh hoạt hiện thực, bọn họ bất quá chỉ là một ít người thường mà thôi, mỗi ngày đều vì cuộc sống mà bận rộn, nhưng là sau khi có cái sâu khấu Tín Ngưỡng này, tất cả bọn họ đều tạo ra những câu chuyện truyền kỳ bất đồng, đã trở thành tồn tại vô số người chơi kính ngưỡng.
Nhìn những trang phục không đồng nhất, cùng một đám người không hợp với Ma La Chi Hà, Nhiếp Ngôn không khỏi nhớ tới một câu, tâm có nhiều hơn, sân khấu sẽ có nhiều hơn.
Nghĩ đến kinh nghiệm từ khi sống lại cho đến nay, Nhiếp Ngôn không khỏi cạm tạ ông trời, mình có một cái cơ hội như vậy, để cho mình có được Tạ Dao, nhận thức một đám huynh đệ như thế, cuộc sống, không hề tịch mịch!
Rạng sáng hơn năm giờ, sau một buổi tối cuồng hoan, rất nhiều người trong bọn họ đều ở lại bên trong khách sạn.
Nhiếp Ngôn đang nâng Tạ Dao đi vào trong phòng ngủ, Nhiếp Ngôn say rượu mắt lờ đờ mông lung, cúi đầu nhìn thoáng qua gò má tinh xảo của Tạ Dao, Tạ Dao cũng uống mấy chén, gò má nhiễm lên một vòng đỏ ửng, có vẻ vô cùng vũ mị.
"Tạ Dao, cám ơn ngươi, một việc may mắn nhất trong đời này của ta, chính là thật lâu thật lâu trước đây ta gặp được ngươi, để cho ta mang theo tiếc nuối, cứ như vậy chết đi, chỉ là không nghĩ tới, trên trời lại cho ta một cái cơ hội sống lại!” Nhiếp Ngôn nói chuyện có chút đứt quãng, hắn đã triệt để say. Tạ Dao cho rằng Nhiếp Ngôn đang nói tới sự kiện trúng đạn lần trước, hốc mắt ửng đỏ, lúc ấy nàng không phải là không đau khổ mê mang, khá tốt, hết thảy đều đã qua.
"Đi theo ta, ta mang ngươi đi đến một chỗ." Nhiếp Ngôn lôi kéo Tạ Dao vào trong phòng, bên cạnh phòng đặt hai buồng trò chơi, là Nhiếp Ngôn đã chuẩn bị từ trước.
"Đã trễ thế như vậy, chúng ta đi vào đó làm gì?" Tạ Dao nghi hoặc mà hỏi thăm.
Ánh mắt của Nhiếp Ngôn rơi vào trên người Tạ Dao, một thân váy trắng bó sát người, đem dáng người hoàn mỹ hấp dẫn của Tạ Dao toàn bộ đều biểu lộ ra, lúc này Tạ Dao tựa như một cô dâu mới về nhà chồng. Một loạn tóc dài đen nhánh phủ xuóng bả vai, mặt mày như vẽ, có một loại thanh tú không nói nên lời, xinh đẹp không gì sánh được.
"Vào trò chơi!" Nhiếp Ngôn nói, nhìn Tạ Dao trước mặt, vô số trí nhớ như suối nguồn tuôn ra, làm tâm tình Nhiếp Ngôn không cách nào bình tĩnh được. Trong lòng Tạ Dao có điểm nghi hoặc, Nhiếp Ngôn là muốn mình đi vào trò chơi đem tới chỗ nào hay sao?
Hai người vào trong trò chơi, Nhiếp Ngôn để cho Tạ Ngọc cùng một chỗ tiến xuống lòng đất, hắn dùng một cái kỹ năng truyền tống, sau một lát, hiện ra ở một chỗ trong thạch thất, đây là một tòa thạch thất bị phong bế, cửa thạch thất che kín cơ quan, muốn đi ra ngoài phải giải trừ cơ quan mới đucợ, nhưng lúc này cơ bản đều đã bị Nhiếp Ngôn phá giải hết.
"Dùng truyền tống giới chỉ, dùng tọa độ truyền tống của ta, truyền tống tới chỗ ta a." Nhiếp Ngôn ở trong kênh trò chuyện nói.
Một đạo bạch quang hiện lên, Tạ Dao ra hiện ở bên cạnh Nhiếp Ngôn, nàng ngắm nhìn bốn phía, nơi này là địa phương nào, Nhiếp Ngôn vì cái gì đem nàng mang đến nơi đây?
Tòa thạch thất dưới đất này vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, bốn phía trên tường hiện đầy các loại bích họa hoa mỹ, có một loại mỹ cảm thần bí.
Ngay tại thời điểm nàng còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên a một tiếng, thét lên kinh hãi, chỉ thấy cánh tay rắn chắc đầy lực lượng của Nhiếp Ngôn, nắm ở ngang hông của nàng.
Hai người than cận tiếp xúc, cảm giác được hơi thở hừng hực của Nhiếp Ngôn, tâm thần thiếu nữ của Tạ Dao không khỏi nhảy loạn, Nhiếp Ngôn không phải là muốn ở chỗ này làm cái chuyện đó đấy chứ…
Trong lúc này đối với Tạ Dao mà nói, còn quá lạ lẫm, nơi này có thể có người đi tới hay là không?
Nhiếp Ngôn say rượu, hai tay của hắn không ngừng ở trên người Tạ Dao mà lục loại, tay phải luồn vào trong pháp bào của Tạ Dao, đụng chạm đến hai tòa nhũ phong trắng nõn căng tròn, toàn thân Tạ Dao run lên.
Hôm nay Nhiếp Ngôn rất điên cuồng, Tạ Dao không khỏi ngượng ngùng mà nhắm chặt hai mắt lại.
Pháp bào thánh khiế cứ như vậy rơi xuống đất, lộ ra một bộ thân thể hoàn mỹ tinh khiết, giống như một pho tượng đẹp nhất được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, Tạ Dao khép hờ hai mắt, khóe môi nhẹ nhàng run rẩy, lần đầu tiên ở trong trò chơi làm chuyện như vậy, nàng cảm giác tựa như về tới thời điểm lần đầu của mình, tâm tình tràn đầy khẩn trương, còn có một chút chờ mong.
Nhìn Tạ Dao ở trước mặt, Nhiếp Ngôn nhớ lại kiếp trước, lúc ấy Yểu Yểu ở trước mắt của mình, thánh khiết giống như là nữ thân từ trên Tiên giới hạ phàm, chính là sau lần thứ nhất ấy, Yểu Yểu chậm rãi ly khai thế giới của mình.
Nhiếp Ngôn cảm giác tay mình không khỏi có một chút run rẩy, hết thảy những chuyện trước mắt không phải là mộng cảnh, một ít chuyện cũ của kiếp trước, sẽ không diễn ra nặng hơn nữa.
Nhiếp Ngôn cắn lỗ tai Tạ Dao, trong lòng chảy qua một tia đau đớn, đó là đã trí nhớ từng bị nghiền nát, hắn thì thào mà nói vào bên tai Tạ Dao: "Hôm nay, ngươi là Yểu Yểu."
Nghe được lời nói của Nhiếp Ngôn, Tạ Dao không khỏi nghi hoặc thầm nghĩ, Yểu Yểu không phải là nàng, nàng không phải là Yểu Yểu sao?
Mới nghĩ tới đây, Tạ Dao cảm giác được Nhiếp Ngôn mãnh mẽ đâm mạnh vào, kìm lòng không được mà phát ra một tiếng rên rỉ.
Một tia ánh sáng trắng chiếu rơi xuống, mùi mồ hôi xen lẫn âm thanh thở dốc trầm trọng, tình cảnh có chút vô cùng hương diễm…
Kinh nghiệm hai đời của Nhiếp Ngôn, phảng phất ngay tại thười khắc này trùng điệp cùng một chỗ, kiếp trước bất quá chỉ là một giấc mộng, hết thảy những chuyện trước mắt này mới là sự thật!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận