Bên kia xe vừa đỗ lại, bên này đã chạy ra một đoàn, xuống xe trước tiên là Lôi Đại Bằng, thằng này trong tay còn bế một đứa bé, xuống xe buông tay, thằng bé béo reo hò chạy vào nhà hàng. Lúc này thấy ngay ai mới được hoan nghênh nhất, Trương Vệ Hoa ngồi xuống giang tay:" Nào nào, Nhị Lôi, cha bế."
"Lại đây cha bế." Đổng Vĩ cũng góp vui:
Thằng bé này là Lôi Nhất Minh, Nhất Minh là một tiếng hót kinh người, cả đám vây quanh nó đùn đẩy tranh giành. Cái mặt béo múp kế thừa đặc trưng cơ sở của Lôi Đại Bằng. Đổng Vĩ bế nó lên cảm khái:" Mấy anh em xem, di truyền của Lôi ca mạnh chưa, Tiểu Lôi không có tí biến dị nào luôn."
Chứ còn không à, trán cao mồm to mắt lệch, ném ra đường cũng biết là con ai, cả đám cười rộ, chẳng biết ai nói:" Nhị Lôi, hắn chửi cháu đấy, đánh hắn đi."
Thằng bé nổi nóng nhổ nước bọt phì phì, Đổng Vĩ vẫn cười to bế nó xuống thềm, nói lớn:" Này, này lại đây xem, tạo người có phát triển mới, Hưởng Mã Trại có người kế thừa rồi."
Hắn nói tới cô bé được Tả Hi Dĩnh bế xuống xe giao cho chồng, Đơn Dũng đắc ý bế con đứng trước mặt mọi người, cảnh cáo:" Không được tới thơm, làm nó sợ."
Cô bé xinh xinh, toàn thân trắng trẻo bụ bẫm, đang tò mò nhìn một đống những cái đầu, bối rối mút ngón tay. Tiểu Cái nổi hứng hỏi thằng con ngốc của Lôi Đại Bằng:" Nhị Lôi, để tiểu công chúa này gả cho cháu nhé, được không?"
"Không được." Nhị Lôi chỉ cô bé:" Không có tóc, khó coi lắm."
Cả đám cười rộ lên, Lôi Đại Bằng bế con lên hỏi:" Nói cho cha biết, con thích cô bé nào, tương lai cướp về làm vợ."
"Nó." Tiểu Lôi chỉ con gái Tư Mộ Hiền, mọi người được tràng cười nữa. Lôi Đại Bằng thả con xuống, thế là nó chạy tới kéo tay cô bé, hai đứa chập chững nắm tay nhau đi vào đại sảnh.
Có lẽ là thấy nhiều người lạ, con gái Đơn Dũng òa khóc, y liền giao trả cho mẹ, cùng mọi người đi vào trong, Tả Hi Dĩnh bế con gái điềm tĩnh đi bên cạnh, chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta hâm mộ rồi.
Có con trai nên Lôi ca vênh váo lắm, chia sẻ kinh nghiệm với đám độc thân, nói sinh nam hay sinh nữ, quan trọng ở thần thương cắm đủ sâu, bắn đủ chuẩn, nhìn Đản ca và Hiền đệ đi, sâu không đủ, chuẩn xác kém. Cả đám cười ngạt thở, hai đương sự câm nín.
Tả Hi Dĩnh lặng lẽ tranh đi, tìm được giúp việc và cha đã đi máy bay tới sớm một bước. Quay đầu nhìn đám đông ôm bụng cười, cô cũng cười, cô biết thú vui của Đơn Dũng đa phần vẫn ở câu chuyện thô tục, điểm này cả đời không thay đổi được.
Đang nói cười, Đơn Dũng vô tình thấy Đào Thiên Hạc và Ninh Giai, y mỉm cười với các cô, cả hai cũng cười như chúc phúc. Chỉ là tới lượt thấy Tống Tư Oánh và Trịnh Cẩm Thiền cùng đi tới, y có hơi hoảng sợ. Tống Tư Oánh yêu ghét viết trên mặt, liếc một cái:" Có gì lạ đâu, chưa phải chưa từng thấy."
Một câu làm tiếng nói cười cả đám áp xuống, Trịnh Cẩm Thiền tới gần mắng:" Đừng có đùa không đúng nơi, hôm nay có không ít đồng nghiệp tỉnh thành tới đấy.”
Như cố ý phá hoại, nói xong điệu đà đi ra cổng đón quý khách.
Lôi ca nhỏ giọng nói:" Đản ca, em đề nghị anh thường trú ở Lộ Châu, giờ bọn em phải theo hai bà nương đó kiếm cơm, thành con mẹ nó ăn cơm nhão tập thể rồi."
Tiểu Cái lại nói chị Tống và nương tử dấm không tệ, ít nhất ở chuyện làm ăn không hành động cảm tính. Hắn vừa lên tiếng liền thành mục tiêu chỉ trích, có điều dù mọi người tức giận thì cũng phải thừa nhận năng lực của hai cô gái này. Đơn Dũng đang lảng đi thì bị người ta huých một cái chỉ ra cửa, là Tư Mộ Hiền. Ồ, có người tới, y vội dẫn cả đám ra đón.
Là hai cha con Vương Hoa Đình, Vương Tẩy Nhiên đã lên tỉnh nhậm chức là nhân vật cấp trọng lượng, ông ta tới khiến không ít khách khứa lên đón. Ông bắt tay Đơn Dũng khách khí vài câu, Đơn Dũng đi theo sau lãnh đạo, liếc nhìn Vương Hoa Đình mặc vest nữ trang trọng. Đúng như y dự đoán, cô lựa chọn ở lại trong nước, thành công vụ viên ở bộ phận quan trọng trên tỉnh thành.
Đợi Vương Tẩy Nhiên và khách nói cười, Đơn Dũng mới có cơ hội nói:" Cám ơn em tới cổ vũ."
"Có phải anh cám ơn nhầm người không, thân phận em chưa đủ." Vương Hoa Đình trêu:
"Nhân vật lớn nể mặt em mới tới mà."
"Anh thật giả dối, dù không thông qua em, anh cũng mời được. Anh nợ em nhiều lắm đấy, xem anh trả ra sao?"
Nói rồi cô đi lên cùng đám quan viên nhỏ ở Lộ Châu bắt tay cười nói rất tự nhiên. Tư Mộ Hiền lén lút huých vai Đơn Dũng:" Đản ca, giờ anh hối hận chưa?"
"Hối hận gì?"
"Thì bỏ qua hoa khôi Đảng, bỏ qua hai kỳ tài thương trường, em không tin anh không hối hận."
Đơn Dũng quay đầu liếc hắn:" Vậy cậu nói đi, cậu có hối hận không?"
"Hối hận, em chỉ yêu một lần đã thành vợ rồi, đâu được như anh, hôm nay thành đại hội bạn gái cũ luôn." Tư Mộ Hiền chẳng biết nói thật hay đùa:
"Vậy anh hỏi nhé, cậu theo anh ăn bao nhiêu món rồi, cậu thấy món nào là thiên hạ đệ nhất?"
"Cái này sao nói được, mỗi món có cái ngon riêng, món ngon không có đệ nhất."
"Đúng đấy, không có thứ tốt nhất, chỉ có tốt hơn, nên cậu cưới ai cũng sẽ hối hận thôi." Đơn Dũng vỗ vỗ vai Hiền đệ, đi lên đón Tả Hi Dĩnh đang ở tầng hai đi xuống, nhận lấy con gái:
Tư Mộ Hiền cười, nhìn Lưu Thúy Vân mỗi tay dắt một đứa bé, chính là con gái mình và thằng con nghịch ngợm của Lôi ca. Chuyện vụn vặt trong cuộc sống cùng chuyện kinh doanh nhà gỗ bận rộn biến cô thành cô vợ lắm lời, không còn kích thích hồi cướp dâu nữa. Hắn thấy dù hối hận cũng không nỡ buông tay.
Vì chỉ có cô gái muốn cùng anh đi tới già mới gọi là vợ.
Lễ mở màn trong tiếng nhạc dân gian, nhân vật trong chính giới Lộ Châu và tỉnh thành không ít, thương giới chủ yếu là đại biểu ngành ẩm thực, riêng giới thiệu khách đã tốn không ít nước bọt của MC.
Vương Tẩy Nhiên nói lời chúc khai mạc, vị lãnh đạo cấp phó tỉnh xuất hiện, đại biểu cho hướng gió, lại còn có tình nghĩa với Lộ Châu, tiếng vỗ tay vang dội.
Mc giới thiệu tên các 19 khách sạn tham gia lễ hội ẩm thực xong, đột nhiên nổi hứng nói to:" Các vị khách quý, tiếp theo đây chúng ta mời người sáng lập thương hiệu Hưởng Mã Trại, người lập kế hoạch lễ hội ẩm thực lần này, nhà doanh nghiệp dân doanh trứ danh Lộ Châu, ngài Đơn Dũng lên phát biểu."
Tiếng vỗ tay rào rào làm Đơn Dũng choáng, nói nhỏ:" Trong kế hoạch không có phần anh phát biểu."
"Anh hỏi em thì sao em biết." Tả Hi Dĩnh nhận lại con gái, cổ vũ y lên sân khấu:
Đơn Dũng hơi căng thẳng, đứng sau lưng giật dây người khác mới là sở trường của y, nhiều năm qua ẩn sau màn, chỉ có số ít nhân vật trọng yếu mới biết tới sự tồn tại của y, thế nên hơi lúng túng:
Trong đám đông có hai cô gái đang đắc ý, Tống Tư Oánh tán thưởng sự thay đổi lâm thời này của nương tử dấm:" Đánh cược, anh ta nửa phút là xuống."
Trịnh Cẩm Thiền mím môi cười:" Nếu anh ta bêu xấu, chúng ta đuổi xuống ngay."
Cả hai rất đắc ý, thậm chí còn tức giận nhìn Tả Hi Dĩnh một cái, dù người ta đã là mẹ song tư thái điềm đạm ung dung đó vẫn khiến người ta ghen tị. Không làm tên phụ bạc đó xấu mặt thật có lỗi với trái tim tổn thương của họ.
Đơn Dũng đối diện với mấy trăm vị khách, đúng là rất thiếu tự nhiên, cười khan hai tiếng, phía dưới cười rộ lên, không ít người không nghe MC lải nhải không hiểu đây là ai, khi nghe người khác nói mới kinh ngạc.
"Thực ra tôi không biết nói chuyện lắm, hôm nay cũng không lên kế hoạch phát biểu." Đơn Dũng rất nhanh ổn định tinh thần:" Thập đại danh yến, bát đại danh yến, mấy thứ này tôi không nói nhiều nữa, với tôi, giá trị văn hóa của nó cao hơn giá trị thực dụng, dù sao một bàn tới mấy nghìn, không phải ai cũng ăn được."
Lại một tràng cười nữa, Đơn Dũng nhìn thấy Vương Hoa Đình khẽ vỗ tay cổ vũ mình.
"Đã là lễ hội ẩm thực, vậy phải nói từ ăn, là một nhà ẩm thực chưa quá thâm niên, tôi nói cho mọi người biết tứ đại kỳ vị, đặt ở đâu cũng đúng, đừng nói quan yến hôm nay, dù là Mán Hán Toàn Tịch cũng thua kém."
Khí phách người sáng lập Hưởng Mã Trại dần hiện ra, bắt ngay lấy chú ý của khách khứa, hai thằng đệ béo sáng mắt, kéo Lôi ca hỏi nhỏ:" Còn có món chúng ta chưa biết à?"
"Nghe Đản ca nói đi, bốc phét chết cả đám luôn." Lôi Đại Bằng khinh bỉ, tuy chưa biết lão đại định nói gì nhưng nhất định là bốc phét, bốc phét hết:
Trên sân khấu, Đơn Dũng giơ một ngón tay, nghiêm túc nói:" Món ngon đầu tiên là cơm nước mẹ làm khi còn nhỏ, khi đó chơi mệt, bụng đói, dù là rau xanh đậu hũ, dù có là cơm nguội hôm trước, đó vẫn là món ngon không thể thay thế, đó là mụi vị tình thân khiến người ta nhớ suốt đời."
Phía dưới ồ lên, luận mỹ thực thế này thật mới mẻ, mọi người hứng thú hơn hẳn.
Đơn Dũng thấy hiệu quả không tệ, giơ hai ngón tay:" Món tuyệt vời thứ hai là sau khi lớn lên, bất kể là ngẫu nhiên đi qua hay là sống xa quê nhà, dù sơn hào hải vị cũng không thể tận hứng. Như người Lộ Châu chúng ta, ra ngoài phải kiếm quán mỳ, bê bát lên là hỏi có dấm không ... Vậy nên món thứ hai gọi là món quê nhà, mùi vị quê hương cũng không thể thay thế."
Khách khứa xì xào, tiếng tán đồng chiếm phần đông. Sắc mặt Tống Tư Oánh khó coi, muốn làm Đơn Dũng mất mặt, ai ngờ thành cơ hội cho y khoe khoang. Cô quay sang nhìn Trịnh Cẩm Thiền bày ra chủ ý xấu, Trịnh Cẩm Thiên nhún vai.
Cả hai cô gái tới giờ vẫn còn oán niệm, từ sau khi Đơn Dũng kết hôn thì lúc nào cũng mặt xưng mày xỉa với y. Cả hai đều rơi vào cùng một cái hố, khinh thường hết thảy người theo đuổi xung quanh, tới giờ vẫn còn độc thân.
Có điều giờ nhận ra, dù nguyền rủa hay chúc phúc, đều đã không thay đổi được nữa.
Ngừng chốc lát, Đơn Dũng nói to hơn:" Món tuyệt vời thứ ba là sau khi lập gia đình, cơm nước vợ làm, dù là món ăn thiếu muối, dù là cơm khê, đều làm người ta ăn ngon lành. Không giấu mọi người, vợ tôi thường ép tôi ăn cơm cô ấy làm, nói nó có vị tình yêu, dù vị tình yêu này với vị giác của tôi là một loại thống khổ, tôi vẫn ăn, vì đó là mùi vị không thể thay thế."
Vẻ mặt khoa trương của y gây ra tiếng cười lớn, Đơn Dũng nhìn thấy sư tỷ hơi xấu hổ, thấy cha mẹ và nhóm người gia cười vui vẻ, thấy đám bạn xấu cười rộ lên. Đào Thiên Hạc lúc này đứng bên cha mình, tò mò nhìn cô gái bế con, không biết cô gái thế nào giữ được trái tim hoang dại của Đơn Dũng.
Đáp án viết ngay đó, là sự khoan dung, cô thầm ghen tị, tựa hồ như bị người ta cướp đi mất vật yêu thích.
"Mọi người có muốn biết vị…"
----
END
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận